Đoàn Huy ngồi nhìn cô một lúc lâu, đến khi Chi Linh bưng đồ ăn vào anh mới rời tầm mắt.
- Bảo bối! Đến lúc dậy rồi! Em cần ăn trưa đấy! - Đoàn Huy nhẹ nhàng gọi Hoàng My.
Đôi mày lá liễu run nhẹ.
Đôi mắt pha lê đỏ long lanh gần như trong suốt được mở ra.
Đập vào mắt cô là gương mặt ôn nhu của Đoàn Huy.
- Đến giờ ăn rồi sao?! - Hoàng My từ từ ngồi dậy.
- Ừm! Đi ăn thôi! - Đoàn Huy bế Hoàng My lên đi đến bàn ăn rồi đặt cô xuống.
- Tiểu Nha đâu?! - Hoàng My cầm đũa lên ăn từ tốn.
- Cô ấy vẫn đang làm gì đó cùng Ám Chỉ.
Tôi cũng không biết.
- Chi Linh đáp lời.
- Có lẽ tôi nên đi! Tiểu Nha sắp về rồi! Tạm biệt bảo bối! - Đoàn Huy nhìn về phía cửa, cầm tay Hoàng My lên hôn nhẹ rồi biến mất.
- Công chúa! Thần làm được rồi! - Tiểu Nha chạy vào, vui vẻ nói lớn.
- Nhỏ tiếng thôi tỷ tỷ! Tỷ không thấy công chúa đang ăn hay sao?! - Chi Linh lấy tay che miệng tiểu Nha lại.
- Xin lỗi công chúa! Nhưng mà người nhìn xem! Thần đã làm được bánh hoa quế rồi này! - Tiểu Nha vội vàng xin lỗi nhưng không quên khoe chiến tích rồi đặt chiến tích ấy lên bàn.
- Ai chỉ em làm? Ám Chỉ sao?! - Mày Hoàng My hơi nhíu lại khó phát hiện.
- Dạ...đúng...rồi! Công chúa! Ám Chỉ giỏi lắm! Huynh ấy còn chỉ thần làm bánh đậu xanh, bánh bột lọc,...!nhiều thứ bánh khác nữa.
- Tiểu Nha đỏ mặt nói.
- Gọi Ám Chỉ vào đây cho ta! - Hoàng My híp mắt lại, nhẹ nhàng nói.
- Vâng! - Tiểu Nha hớn hở chạy ra ngoài.
- Tên Ám Chỉ đó thật ngang ngược! - Chi Linh nhíu mày nhìn theo bóng tiểu Nha.
- Ta đã thấy lần 1, lần 2, và bây giờ còn lần 3 nữa! Tôi không cần thêm lần 4 đâu!! - Hoàng My lạnh lùng buông đũa tạo nên trong không gian ảm đạm tiếng cách, cách rợn người.
Một lát sau, Ám Chỉ đi đến.
Tiểu Nha theo sau với gương mặt đỏ như ớt.
- Em lui đi tiểu Nha! Ta có chuyện muốn nói với Ám Chỉ.
Làm bánh hoa quế thêm cho ta cũng được.
- Hoàng My dịu dàng nhìn tiểu Nha.
Sau khi tiểu Nha chạy đi, Chi Linh ném đôi đũa vừa nãy xuống đất, tiếng cách cách rợn người lại vang lên nhưng còn đáng sợ hơn lúc nãy.
- Ngươi làm gì vậy?! - Ám Chỉ né đi, nhíu mày nhìn Chi Linh.
- Ta chỉ làm theo đúng nghĩa vụ! - Chi Linh rót trà rồi đưa cho Hoàng My.
- Nghĩa vụ gì m...!- Ám Chỉ bức xúc nói lại.
- Ngươi đã biết mình có tội gì chưa?! - Hoàng My nhấp trà, nhẹ nhàng chen ngang lời Ám Chỉ.
- Thần không có tội thưa công chúa! - Ám Chỉ không kiêng nể mà nói.
- Ngươi quên mình đang ở vị trí nào à! - Chi Linh thấy Ám Chỉ không cung kính thì to giọng.
- Xin công chúa thứ tội! - Tiếng nói của Chi Linh làm cho Ám Chỉ tỉnh lại, cúi xuống cung kính với cô.
- Ngươi có tội gì?! - Hoàng My vẫn nhấp ngụm trà.
- Thần có tội không cung kính với người! - Ám Chỉ nói