*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: ChieuNinh
Thứ như linh thạch, là vĩnh viễn cũng không đủ dùng.
Linh thạch có thể dùng để tu luyện, có thể dùng để thu bán lòng người, có thể dùng để mua tất cả thứ có thể mua được, ở thế giới này, gần như không có chuyện gì mà linh thạch không giải quyết được.
Nếu ngay cả linh thạch cũng không có biện pháp giải quyết, vậy chuyện đó căn bản đã không xem như là chuyện gì, mà là sự thật.
Cũng bởi vì như thế, Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ đều vô cùng thiếu linh thạch.
Sở Chước không chỉ phải nuôi dưỡng thuộc hạ đội Chiến Huyết giúp nàng làm việc, còn phải bắt đầu góp tài chính vì đại lục Tấn Thiên phát triển ở linh thế giới trong tương lai, bao nhiêu linh thạch cũng không đủ dùng, càng không cần phải nói ngẫu nhiên còn phải mua một ít tài nguyên tu luyện nàng để mắt.
Còn Mặc Sĩ Thiên Kỳ, tốc độ hắn xài linh thạch so với Sở Chước còn hung ác hơn, linh thạch trong túi càn khôn cho tới bây giờ đều không giữ được. Mặc kệ có bao nhiêu, chỉ cần nhìn đến linh thảo hợp tâm ý hắn, thì nhịn không được đổi linh thạch trong túi càn khôn thành các loại linh thảo, thẳng đến khi tiêu hết mới ngừng. Hơn nữa có vài linh thảo cao cấp giá cả đắt đỏ, cho dù giai đoạn hiện tại hắn chưa cần dùng, hắn cũng có thói quen mua về cất giữ.
Hai người này thật đúng là một người so với một người càng thiếu linh thạch, một người so với một người càng nghèo.
Cho nên, chỉ cần là thứ có thể kiếm linh thạch, bọn họ đều hết sức nhiệt tình.
Hai mắt Mặc Sĩ Thiên Kỳ sáng lên nhìn Sở Chước, kinh hỉ nói: "Trú Nhan đan tuy rằng không xem như linh đan cao cấp, nhưng bởi vì Bích Huyết Linh Vân thảo luyện chế Trú Nhan đan hiếm có, ở chợ không thấy có bao nhiêu Trú Nhan đan. Nghe nói mỗi lần Thánh Đan phường bán Trú Nhan đan số lượng đều cũng có giới hạn, hơn nữa mỗi một viên Trú Nhan đan, có thể xào đến giá trên trời..."
Mọi người là động vật tính thị giác, không có nữ nhân nào không thích cái đẹp, không nói nữ nhân, thậm chí có vài nam nhân cũng hy vọng có thể duy trì thanh xuân. Cho nên Trú Nhan đan này, có thể nói là nam nữ đều cần.
Bởi vì Trú Nhan đan rất ít ỏi, cho nên giá cả đắt đỏ, đắt đến có thể so với linh đan cao cấp.
Đây quả thực chính là một trong những linh đan kiếm được lợi nhiều nhất.
Vì thế, không chỉ có Mặc Sĩ Thiên Kỳ, ngay cả ánh mắt Sở Chước nhìn về phía bồn Bích Huyết Linh Vân thảo đều giống như đang nhìn tuyệt sắc mỹ nhân.
Trú Nhan đan cũng không khó luyện chế, chỉ là khó tìm tài liệu Bích Huyết Linh Vân thảo luyện chế ra nó, mới hạn chế số lượng Trú Nhan đan. Cho dù là Thánh Đan phường cũng chỉ bồi dưỡng ra được hai gốc Bích Huyết Linh Vân thảo, mỗi lần phải đợi Bích Huyết Linh Vân thảo kết quả, mới lấy quả hồng luyện đan.
Mỗi lần Bích Huyết Linh Vân thảo trưởng thành, đều cần một đoạn thời gian rất dài, thế nên số lượng Trú Nhan đan mới bị hạn chế.
Không nghĩ tới, bọn họ thế nhưng tìm được vài cọng Bích Huyết Linh Vân thảo ở trong một cái động tiên trong ảo trận không gian.
Tổng cộng có năm gốc Bích Huyết Linh Vân thảo, trong đó một gốc bị Huyền Uyên cắn ngang gặm nhấm, chỉ còn lại có một cành non lộ ra mặt đất. Nhưng mà số lượng này đã xem như rất nhiều, càng không cần phải nói bốn gốc Bích Huyết Linh Vân thảo đang trong thời kì thành thục.
"Huyền Uyên giỏi quá." Sở Chước không keo kiệt mà tán dương bé rùa.
Huyền Uyên dùng đầu cọ cọ tay Sở Chước, thấy nàng cao hứng, nó cũng thập phần cao hứng, quay đầu nói với A Chiếu:【Lão đại, thì ra linh thảo này đáng giá như vậy, vừa rồi đệ đang muốn nói cho chủ nhân đó... 】
Lúc trước Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ vội vàng đào linh thảo, bé thì tự mình đi dạo trong động tiên, lập tức đã bị hương thơm quả hồng của Bích Huyết Linh Vân thảo trong huyệt động hấp dẫn. Sau khi bò vào trong động huyệt, nhịn không được liền gặm nhấm một gốc Bích Huyết Linh Vân thảo, ngậm nó bước ra. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d
Nó vốn muốn nói cho chủ nhân, nơi đó còn có linh thảo, nào biết không cần nó mở miệng, Mặc Sĩ Thiên Kỳ đã mắt sắc phát hiện.
A Chiếu thấy bộ dạng Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ cao hứng, tuy rằng không quá hiểu vì sao bọn họ chấp nhất đối với linh thạch, nhưng thấy nàng cao hứng là tốt rồi, vì thế nói với bé rùa:【Không tệ, tiếp tục.】
Sau khi di dời hết linh thảo không bị ô nhiễm trong động tiên đến trong chậu hoa, hai người hai thú liền rời khỏi động tiên, tiếp tục sưu tầm ở trong ảo trận không gian.
Kế tiếp, trừ bỏ
một ít túi càn khôn, thì không tìm được thứ gì tốt.
Đối với tình huống này, hai người cũng không thất vọng.
Bọn họ nhìn vào túi càn khôn bị nhóm tà tu tùy tay vứt trên mặt đất, phát hiện đồ trong túi càn khôn đại đa số là linh khí người tu luyện sử dụng, có thể đoán, những túi càn khôn này, hẳn là chính là túi càn khôn của người tu luyện bị tà tu làm hại.
Liên hệ Huyết Trì dưới tế đàn lúc trước, huyết dịch trong Huyết Trì vô cùng tươi mới, muốn cung cấp nuôi dưỡng ánh mắt trong Huyết Trì, hẳn là phải ở trong thời gian cố định rót huyết dịch mới vào. Nguồn gốc huyết dịch mới không cần phải nói cũng biết, khẳng định là máu của người tu luyện hoặc là yêu thú. Chỉ có huyết dịch của hai nhóm này mới có thể ẩn chứa lực lượng cường đại, cung cấp cho yêu cầu của tà vật trong Huyết Trì.
Nguyễn Diệu Cầm từng nói, tà tu bắt giữ yêu thú và người tu luyện, lấy máu tươi sống, nói vậy tinh huyết này chính là dùng để cung cấp nuôi dưỡng quái vật trong Huyết Trì.
Cũng không biết có bao nhiêu người tu luyện và yêu thú uổng mạng trong đó, mới có thể duy trì Huyết Trì đòi hỏi.
Bọn họ đều sưu tầm một lần ảo trận không gian, không phát hiện cái gì kỳ quái nữa, mới tìm kiếm cửa ra.
Ảo trận không gian này tiến vào thì khó, nhưng muốn đi ra ngoài cũng rất là dễ dàng, chỉ cần men theo lối đi là có thể rời khỏi.
Xuyên qua một cái thông đạo, bọn họ lại trở lại chỗ ban đầu, khác biệt là, nơi này có dấu vết bị lửa đốt cháy, hơn nữa cũng không có tế đàn, trống rỗng.
"Thực thần kỳ." Mặc Sĩ Thiên Kỳ ngạc nhiên nói.
Nếu không phải trong không gian này có dấu vết bị lửa đốt cháy, còn tưởng rằng bọn họ còn đang ở trong ảo trận không gian, hơn nữa trước lúc đi ra, cũng không cảm giác được cái gì khác thường, ảo trận cao cấp này, quả thật là có thể lấy giả đánh tráo.
Bọn họ bước ra không lâu, thì thấy Nguyễn Diệu Cầm đang vội vã bận rộn từ một cái thông đạo chạy khác vào, khi nhìn thấy bọn họ, trên mặt Nguyễn Diệu Cầm lộ ra thần sắc thả lỏng.
"Hai người đi nơi nào? Đầu tiên ta nghe được tiếng kêu của Mặc Sĩ công tử, còn tưởng rằng hai người gặp phải chuyện gì..."
Lúc ấy nàng đang chuyên tâm nghiên cứu ngọc bài đen, đột nhiên nghe được tiếng kêu của Mặc Sĩ Thiên Kỳ, thanh âm đó đột nhiên im bặt, nàng tưởng hẳn là có tà tu đánh giết trở về, vội vàng đuổi đi qua, lại không phát hiện bóng dáng bọn họ.
Kế tiếp, mặc kệ nàng tìm kiếm chung quanh đây như thế nào, đều tìm không thấy bọn họ, chung quanh không có dấu vết đánh đấu, Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ giống như cứ như vậy mà hư không mất tích.
Nguyễn Diệu Cầm cũng không cảm thấy lấy thực lực của Sở Chước và A Chiếu, sẽ ngay cả phản kháng cũng không có mà đã bị người tóm đi, chỉ có một khả năng, là trong lúc vô tình bọn họ xông vào ảo trận không gian dưới Cô Nguyệt nhai. Nếu không bọn họ sẽ không ngay cả hơi thở cũng biến mất, càng không cần phải nói đến truyền âm thạch cũng không có động tĩnh.
Quả nhiên, vừa rồi nàng lại cảm giác được hơi thở bọn họ đột nhiên xuất hiện, vội vàng gấp trở về, thì gặp này hai người bình an vô sự đứng ở chỗ này.
"Để cho cô lo lắng rồi." Sở Chước mỉm cười với nàng, nói: "Lúc trước A Kỳ không cẩn thận đụng vào tường, không nghĩ tới vừa vặn chạm vào một trận điểm ảo trận, trong lúc vô ý ngã đi vào. Lúc ấy ta lo lắng hắn có nguy hiểm, chưa kịp thông báo cho cô, cũng theo hắn đi vào..."
Tiếp theo, Sở Chước nói cho Nguyễn Diệu Cầm bọn họ phát hiện ở trong ảo trận không gian.
Nguyễn Diệu Cầm càng nghe càng giật mình, kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ bọn họ sống lấy máu tươi sống của nhân loại và yêu thú, chính là vì cung cấp nuôi dưỡng tà vật trong