Cùng Trời Với Thú

Chương 136: Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: ChieuNinh

Đại đa số luyện đan sư có được khí mạch thuộc tính mộc, trời sinh đã có năng lực câu thông cùng linh thực, cho nên bọn họ thường xuyên có thói quen loại hình chiến đấu thu phục linh thực.

Nhìn đến này gốc dây mây chiếm lấy toàn bộ thảo nguyên, Sở Chước đã biết nó không đơn giản, tự nhiên là muốn thu phục.

Mà chọn người thu phục cũng là có sẵn, trực tiếp để Mặc Sĩ Thiên Kỳ đến, hắn là luyện đan sư, trời sinh đan duyên tốt, có thể thấy được khí mạch thuộc tính mộc rất cao cấp, hẳn là có thể thu phục đi.

Cách đó không xa Thái Kiệt nghe được lời Sở Chước nói, ánh mắt lóe lên, ngự kiếm đi tới, hỏi: "Sở cô nương, cô cũng biết đây là linh thực gì sao?"

Sở Chước nào biết đâu, nhưng nàng không biết còn có A Chiếu biết.

【Là Luyện Vân Long Đằng thượng cổ.】 A Chiếu mở miệng nói, cũng không quản Sở Chước nghe hiểu được không, dùng cái đuôi quét quét ở trên cổ nàng, nhắc nhở nàng nhất định thu phục thứ này.

Bé rùa được Mặc Sĩ Thiên Kỳ ôm hỏi: 【 Lo đại, Luyện Vân Long Đằng là cái gì? Có ích lợi gì?

A Chiếu liếm liếm khóe miệng, quyết định đào tạo cho tiểu đệ một chút thường thức, để tránh nó không kiến thức, gặp được thứ tốt cũng không biết cất giấu, chỉ lãng phí uổng công:【Đây là linh thực thượng cổ, tên là Luyện Vân Long Đằng, hiện nay đã rất ít gặp... 】

Luyện Vân Long Đằng là một loại linh thực có chút bá đạo, nếu rơi xuống đất sinh trưởng, đó là trong vòng vạn vạn dặm, tự thành bá chủ một phương.

Một gốc cây Luyện Vân Long Đằng có thể biến phạm vi vạn dặm thành lĩnh vực của nó, một khi người tu luyện tiến vào lĩnh vực của nó, thì phải chịu đựng chúa tể là nó, có thể nói là cửu tử nhất sinh. Hơn nữa Luyện Vân Long Đằng còn có một đặc điểm, dây mây cứng rắn như gân rồng, linh khí không tầm thường không thể chặt đứt, mới có tên Long Vân.

Sở Chước và Thái Kiệt đánh giá Luyện Vân Long Đằng phía dưới chiếm cứ toàn bộ thảo nguyên, cũng cực kì kinh hãi.

Tuy rằng bọn họ không biết đây là loài linh thực gì, nhưng ở trong của cảm giác bọn họ, dây mây chiếm lấy toàn bộ thảo nguyên, rõ ràng chỉ có một gốc cây. Một gốc cây dây mây có thể chiếm cứ toàn bộ thảo nguyên, bởi vậy có thể thấy được nó có bao nhiêu cực đại. Lại nhìn nó công kích người tu luyện, ở khi linh khí cùng đánh nhau, phát ra tiếng động leng keng, gan bàn tay run lên, cho bọn hắn cảm giác, cũng giống như linh khí và vật kim loại cứng rắn chạm vào nhau.

Có thể thấy được sự cứng rắn của linh mây này, linh thực tầm thường không thể sánh bằng.

Sở Chước đoán nói: "Nơi này cũng là động phủ Thượng cổ Đại Năng lưu lại, tồn tại có thể được dùng để làm thử luyện, có lẽ cũng là linh thực thượng cổ đi."

Thái Kiệt gật đầu, cảm thấy nàng phỏng đoán rất có đạo lý, hắn cũng nghĩ như vậy.

Nếu linh mây nơi này thật sự là linh thực thời kì thượng cổ, cũng không trách được nó khó chơi như thế. Nghe nói thời kì thượng cổ, thực lực thần yêu ma cường hãn, nhân tộc suy thoái, trong đó cũng có loài linh thực cường đại không đếm xuể, hiện tại càng không có khả năng so với.

Bí cảnh Cổ Đầm Hồ tuy nói cách mỗi mười năm mới mở ra một lần, nhưng bí cảnh có bao nhiêu lớn, đến nay vẫn không có người tu luyện nào có thể nói rõ ràng. Càng không cần phải nói tồn tại làm thử luyện trong bí cảnh này, đại đa số là chủng loài thượng cổ mà nhân loại hiện tại cũng chưa thấy qua, đây mới là tồn tại cực hấp dẫn nhóm người tu luyện.

Tiếp theo, Thái Kiệt lại không khỏi có chút kỳ quái.

Vừa rồi Sở Chước đột nhiên dùng linh khí công kích thảo nguyên, chắc là phát hiện gốc linh mây này ẩn núp ở dưới thảo nguyên, lấy linh khí bức ra. Nếu như không phải
Sở Chước phát hiện, nếu như bọn họ trên đường đều hạ xuống trên thảo nguyên nghỉ ngơi, không chừng sẽ gặp phải tiến vào lĩnh vực linh mây, kết quả có thể nghĩ.

Nghĩ đến đây, Thái Kiệt không khỏi có chút nghĩ mà sợ, ánh mắt nhìn về phía Sở Chước lại tối tăm không rõ.

Khi hắn cho rằng đây là một nữ tu mà người tu luyện phổ thông càng cường đại hơn, thì phát hiện nàng so với trong tưởng tượng càng sâu không lường được, người có năng lực không tầm thường.

Khi Mặc Sĩ Thiên Kỳ nghe được linh mây phía dưới có thể là linh thực thượng cổ, cảm thấy rất hứng thú: "Sở tỷ, cô có thể xác định? Nghe nói linh thực thượng cổ có rất nhiều loài li kì cổ quái, có vài linh thực rất cường đại, không phải phàm nhân có khả năng tưởng tượng."

"Ta chỉ là đoán thôi, muốn muốn thu phục nó cũng không dễ dàng, còn phải tìm ra nhược điểm của nó." Sở Chước quay đầu nhìn hắn, dặn dò: "A Kỳ, đợi lát nữa huynh chú ý quan sát, nhìn xem nó có nhược điểm gì."

Mặc Sĩ Thiên Kỳ nghe xong thì nhiên: "Sở tỷ, cô muốn công kích nhược điểm của nó, rồi thu phục?"

Sở Chước gật đầu.

Hai người lại nhìn về phía Luyện Vân Long Đằng phía dưới gần như chiếm cứ toàn bộ thảo nguyên, một gốc cây lớn như vậy, chỉ có thể nhìn thấy dây mây thô to giống như linh rắn quấn quanh một chỗ cùng hoạt động, muốn tìm ra nhược điểm, thật đúng là không biết tìm làm sao.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ có chút phát sầu, hoài nghi mình thật sự có thể tìm được sao?

Tuy nói khí mạch của hắn là thuộc tính mộc, trời sinh đã thân cận linh thực, nhưng cũng không có nghĩa là luyện đan sư thuộc tính mộc có thể thu phục loại linh thực thượng cổ hung tàn này, bị nó thu phục thì đúng hơn.

Quan sát trong chốc lát, Sở Chước và Thái Kiệt cùng nhau ngự kiếm phi xuống.

Mặc kệ này linh mây là chủng loài tồn tại gì, dù sao cũng muốn đích thân thử qua mới biết được nó lợi hại.

Sở Chước triệu Toái Tinh kiếm ra, hai tay cầm trọng kiếm, nháy mắt nhảy xuống, vung trọng kiếm đánh qua một đoạn thô dây mây thô to. Thanh âm leng keng vang lên, Toái Tinh kiếm chỉ tước rơi vài cái lá cây, lại không để lại bất kì một dấu vết gì ở trên dây mây kia, ngược lại chấn động cổ tay của nàng run lên.

Bên cạnh lại có mấy sợi dây mây đánh tới, Sở Chước uốn lượn thân hình, đạp lên dây mây đan vào nhau, trở tay đánh qua những dây mây này lần nữa.

Bên kia, Thái Kiệt cũng giống như Sở Chước, linh khí cản trở những dây mây đánh tới.

Những người khác ngự kiếm bay cao cao ở giữa không trung, tận lực tránh đi phạm vi Luyện Vân Long Đằng công kích. Lực sát thương dây mây cổ quái quá lớn, lúc trước người tu luyện Nhân Vương cảnh bị đánh bất ngờ túm đi xuống lập tức không còn hơi thở, có lẽ là đã ngã xuống (chết), người tu luyện khác thấy thế, tự nhiên càng thêm cẩn thận.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn chằm chằm chiến đấu phía dưới, nhìn xem mà hết hồn, mỗi lần nhìn thấy Sở Chước bị đó giương nanh múa vuốt dây mây công kích khi, đều phải lo lắng cái hơn nửa ngày.

Trong lo lắng, hắn nhịn không được nhìn chung quanh, 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện