Khi Sở Chước tiếp tục đi bày quán, một tán tu cười tủm tỉm đến gần.
Tán tu đến gần đó là người ngày đó cung cấp tin tức thánh nữ Bát Thần Cung đi Kinh Hồng đảo cho nàng, là một nữ tu, họ Thúc tên Nạp Ngọc, dung mạo bậc trung, nhưng mà một thân hơi thở tràn đầy mộc linh rất nồng đậm, khi cười rộ lên làm cho người ta ấn tượng đầu tiên rất tốt.
Đáng tiếc đan duyên của nàng cũng không tốt, không có khí mạch thuộc tính mộc thật tốt, lại không cách nào trở thành luyện đan sư.
Nhưng mà nàng là linh thảo sư vô cùng nổi danh ở trong tán tu.
Linh thảo sư là một dạng người tu luyện chuyên môn bồi dưỡng linh thảo, bọn họ lấy đào tạo linh thảo là chính, bán linh thảo cho luyện đan sư kiếm phí vất vả trong đó, ngẫu nhiên sẽ đi trời nam đất bắc tìm kiếm linh thảo.
Số lượng linh thảo Thúc Nạp Ngọc lấy được rất nhiều, mấy ngày này Sở Chước trao đổi với nàng rất nhiều linh thảo mà mình không có, đương nhiên chủng loại linh thảo trong tay của nàng cũng không thiếu, trong đó đủ linh thảo cao cấp, làm cho Thúc Nạp Ngọc có chút động tâm, lúc nào cũng là muốn mua hoặc là trao đổi từ chỗ Sở Chước.
Biết Sở Chước cảm thấy hứng thú với Bát Thần Cung, Thúc Nạp Ngọc hợp ý, quả nhiên đổi được một chậu Lệ Kim Chỉ.
Thúc Nạp Ngọc cũng nhìn trúng bồn Triền Ma Ti thảo khác trong tay Sở Chước, vẫn muốn trao đổi cùng nàng.
Quấn Ma Ti thảo là một loại linh thảo có thể hấp thu ma khí, đây là có được Sở Chước ở đại lục Xích Vân Tinh, lúc ấy cảm thấy nó có thể hấp thu ma khí, tinh lọc linh khí, rất không tệ, liền góp nhặt vài cọng trong đến trong linh bồn, mấy năm nay dần dần cũng trưởng thành một bụi nhỏ.
Thật ra Sở Chước không ngại đưa cho nàng ấy một gốc cây Quấn Ma Ti thảo, nhưng mà thiên hạ không có bữa cơm trưa miễn phí, nếu như người quá hào phóng, ngược lại khiến người ghé mắt, không bằng ấn quy củ mà làm.
"Muội muội, đám linh thảo của muội được nuôi dưỡng thật tốt, chẳng lẽ là rót nước linh tuyền gì đó cho chúng nó hay sao?" Thúc Nạp Ngọc hâm mộ nói.
Sở Chước hé miệng cười: "Thúc tỷ tỷ nói đùa, nếu thực sự có linh tuyền, chính mình sử dụng còn không kịp, làm sao có thể dùng để tưới linh thảo? Chẳng qua là hiểu được một ít kỹ xảo nhỏ đào tạo linh thảo thường xuyên trao đổi ý kiến cùng luyện đan sư quen thuộc linh thảo, từ chổ của hắn mua một ít dược thủy có thể xúc tiến linh thảo sinh trưởng thôi."
Thúc Nạp Ngọc bừng tỉnh hiểu ra, hâm mộ nói: "Luyện đan sư mà muội muội quen biết nhất định có luyện đan thuật cực kì cao siêu."
Sở Chước cười cười, Mặc Sĩ Thiên Kỳ ở phương diện luyện đan quả thật là một thiên tài, đáng tiếc ở trên u luyện thì lười chút, dẫn tới linh khí trong thân thể không thể đuổi kịp số lượng hắn cần khi luyện đan, có lực lĩnh ngộ nhưng không cách nào tấn cấp mau chóng.
Hôm nay Sở Chước bày ra mười bồn linh thảo, từ cấp bảy đến cấp chín đều có, cấp mười thì nàng không có bày ra, quá mức chói mắt.
Thúc Nạp Ngọc vươn tay sờ sờ một chậu Quấn Ma Ti thảo, nói cười nhẹ nhàng, đột nhiên để sát vào nàng, dùng một loại thanh âm thì thầm nói: "Muội muội, nếu như tỷ tỷ cho muội một tin tức nữa, bồn Quấn Ma Ti thảo này sẽ đưa ta đi."
Sở Chước cười hì hì nói: "Được, chỉ cần tin tức của Thúc tỷ tỷ khiến cho muội cảm thấy hứng thú, sẽ đưa tỷ."
Thúc Nạp Ngọc cười tủm tỉm gật đầu, che miệng, truyền âm cho nàng.
Thần sắc Sở Chước chưa động, nghe xong nàng nói chuyện, cười nói: "Thúc tỷ tỷ quả nhiên tin tức linh thông."
Thúc Nạp Ngọc phất phất tay, lơ đễnh.
Dung mạo nàng ấy mặc dù không tuyệt sắc bằng Sở Chước, thân thể lại phong lưu, rõ ràng vẻ mặt thân thiện, trong sóng mắt lưu chuyển lại mị thái thiên thành, không biết bao nhiêu người hâm mộ, nghe nói chỉ ngay trong thành Huyết Linh cũng có một ít người tu luyện Thánh Đế cảnh xưng thần dưới váy nàng.
Nếu không phải nàng ấy không thích trói buộc, đã sớm thoát ly thân phận tán tu, trở thành nữ nhân bên cạnh một bá chủ đứng đầu nào đó rồi.
Dùng cách nói của Thúc Nạp Ngọc để giảng giải, nàng tình nguyện dựa vào thực lực của mình trở thành một bá chủ đứng đầu, cũng không muốn trở thành nữ nhân một bá chủ đứng đầu.
Là một nữ nhân cực có dã tâm.
Sở Chước rất thưởng thức phương thức làm việc của nàng ấy, qua lại vài lần, các nàng liền quen thuộc như vậy.
"Thúc tỷ tỷ, bồn Quấn Ma Ti thảo này đưa tỷ, cảm ơn tin tức của tỷ." Sở Chước đưa Quấn Ma Ti thảo qua.
Thúc Nạp Ngọc vô cùng cao hứng tiếp nhận, yêu quý vỗ về ngọn cỏ mặt trên Quấn Ma Ti thảo, cười nói với Sở Chước: "Đa tạ muội muội, nếu như muội muội còn có cái gì muốn biết, cứ việc tìm đến tỷ tỷ, tin tức của ta mặc dù không nhiều bằng Nhân Sự Đường, nhưng mà cũng không ít." Nói xong, chớp chớp mắt với Sở Chước.
Sở Chước vẻ mặt nhu thuận nhu nhược gật đầu.
Thẳng đến khi sắc trời dần dần đến đêm đen, rốt cục bán ra hai bồn linh thảo, Sở Chước mới thu quán trở về.
Thấy Sở Chước rời khỏi, chung quanh rất nhiều nam tu phát ra một trận tiếng thở dài.
Nữ tu mỹ lệ đều là tiêu điểm chú ý của nam nhân, người tu luyện tùy tâm sở dục, tu vi càng cao, càng thích hưởng thụ, nữ tu mỹ lệ là một loại trang sức điểm xuyết trong sinh hoạt của bọn họ, bọn họ cũng không ngại đồng hành cùng mỹ nữ, cùng khoái lạc với mỹ nữ.
Đáng tiếc Sở Chước không phải là bọn hắn có thể dám tưởng, dám mơ tưởng, trực tiếp ước chiến đài Chiến Huyết.
Sự thật chứng minh, vô số nam tu bị ước chiến đến đài Chiến Huyết đều bị kiếm của nàng đánh xuống đài, thật sự mất mặt.
Lâu dài, thật ra bọn họ lại không dám dùng thủ đoạn mãnh liệt tiếp cận nàng, đều đánh vu hồi, thầm nghĩ trước thắng được tâm hồn thiếu nữ của mỹ nhân rồi nói sau.
Thúc Nạp Ngọc đùa nghịch Quấn Ma Ti thảo, thấy bộ dạng đám nam nhân này, bật cười một tiếng, nói: "Cũng không nhìn một cái bộ dạng đầu gấu này của các ngươi đ, cũng dám mơ tưởng tiểu muội muội, tiểu muội muội đó tuy là tán tu, cũng là thâm tàng bất lậu, rất lợi hại đấy."
"Có lợi hại đi nữa cũng là tán tu." Một nam tu không phục nói.
Thúc Nạp Ngọc hừ cười một tiếng, môi đỏ mọng nhếch lên, ý tứ hàm xúc không rõ nói: "Các ngươi cứ hãy chờ mà xem."
Còn nhìn cái gì, Thúc Nạp Ngọc không nói tỉ mỉ, nâng Quấn Ma Ti thảo, cũng thu xếp rời khỏi theo.
Trở lại động phủ, Sở Chước lập tức thương lượng cùng Huyền Ảnh.
Nàng cùng Huyền Ảnh nói thầm một trận, Huyền Ảnh liên tiếp gật đầu, đến cuối cùng hắn có chút lo lắng hỏi: "Chủ nhân, có thể có nguy hiểm với tỷ hay không?"
"Sẽ không, đệ tin tưởng ta." Nàng vẻ mặt tự tin.
Huyền Ảnh rốt cuộc là bé nghe lời, tuy rằng cảm thấy không ổn, vẫn nguyện ý tin tưởng chủ nhân.
Ngày kế tiếp, Sở Chước không đi bày quán nữa, lại khôi phục cuộc sống dạo loạn ở trong thành Huyết Linh như dĩ vãng, mỗi ngày đều đi ngồi trong tửu lâu hiệu trà.
Cuộc sống không nhanh không chậm trôi qua, người Bát Thần Cung phái tới vẫn không tìm được tung tích của thiếu cung chủ như cũ, điều này làm cho thị nữ phụ trách việc này tâm tình thật sự không tốt.
Thị vệ Thánh Đế cảnh vẫn luôn đi theo khuyên nhủ nàng: "Tiểu thư đừng vội, chỉ cần thiếu cung chủ không chết, đều không có việc gì."
Thị nữ cắn môi, thần sắc âm trầm: "Ta biết, nhưng thánh nữ nhất định kêu ta xác định tung tích của thiếu cung chủ, tình nguyện thiếu cung chủ đã chết, cũng không muốn hắn còn sống, khả năng bị ai tóm đi.
Không được, tiếp tục tra nữa, nhất định phải tra được tung tích của hắn mới ngừng."
Thị vệ nghe xong, suy nghĩ lại, rồi nói: "Tiểu thư, hoặc có thể là thiếu cung chủ đã rời khỏi