Sở Chước nán lại ở trong phòng một ngày mới bước ra.
Bích Tầm Châu cùng Huyền Ảnh vẫn luôn làm hết phận sự canh ở trước cửa, khi thấy nàng bước ra, sâu sắc phát hiện cảm xúc của nàng có chút không thích hợp.
Nhìn thấy bọn họ, Sở Chước liền hỏi: "Khúc tiền bối đâu?"
Bích Tầm Châu đứng dậy, nói: "Hắn ở trong phòng, ta đi gọi hắn."
Sở Chước ừ một tiếng, bụng đầy tâm sự ngồi ở trên hành lang trước phòng, dáng vẻ tâm sự trùng điệp, làm cho Huyễn Ngu cùng Mặc Sĩ Thiên Kỳ tìm tới đây đều nhịn không được có chút lo lắng.
"Sở tỷ, làm sao vậy? Chẳng lẽ người Bát Thần Cung rất khó giải quyết?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ lo lắng hỏi, thầm nghĩ nếu chuyện ngay cả Sở Chước cũng cảm thấy là khó giải quyết, chỉ sợ không phải đơn giản như vậy.
Huyễn Ngu đến làm tổ trong lòng nàng, nâng lên một khuôn mặt loli khả ái nhìn nàng, cũng hỏi: "Bọn họ rất phiền toái sao?"
Tim Sở Chước không ở đây, ủ rũ ừ một tiếng.
Tiểu loli nhét ngón tay nõn nà non mềm vào miệng cắn, nhìn nàng nói: "Chủ nhân đừng sợ, cùng lắm thì để cho lão đại ra tay."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ cùng Huyền Ảnh cũng phụ họa một tiếng.
Sở Chước lấy lại tinh thần, thấy hai yêu cùng luyện đan sư là dáng vẻ "chỉ cần Phong Chiếu xuất mã, đầu trâu mặt ngựa gì cũng không sợ", nhịn không được bật cười, tâm tình cũng theo đó mà thoải mái vài phần.
Đúng vậy, tuy rằng chuyện rất tệ, nhưng nàng cũng không phải một mình, nàng có một đám tiểu hỏa bầu bạn có thể tín nhiệm, còn có Phong Chiếu vẫn luôn thủ hộ nàng trưởng thành.
Trừ cái đó ra, nàng vẫn luôn cẩn thận làm việc, có thể nói là bọn họ ở trong bóng tối, đối phương ở ngoài sáng, căn bản sẽ không lo lắng cái gì.
Đợi khi Khúc Sơn Hà tới, tâm tình Sở Chước đã khôi phục không kém lắm.
"Sở cô nương, có chuyện gì sao?" Khúc Sơn Hà đi thẳng vào vấn đề hỏi, trong lòng đánh giá hẳn là có liên quan cùng thiếu cung chủ Bát Thần Cung hoặc là thị nữ.
Đam Mỹ Cổ Đại
Quả nhiên, kế tiếp khi nghe được Sở Chước nói, không chỉ có Khúc Sơn Hà phản ứng không kịp, Bích Tầm Châu cùng Huyền Ảnh bọn họ lại lộ ra thần sắc ngỡ ngàng trợn tròn mắt.
"Thế nhưng là thân thể phụ của thánh nữ Bát Thần Cung?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ giật mình nói: "Thân thể phụ là làm thế nào? Nguyên thần trnog thức hải của thị nữ đó, kỳ thực cũng là bản thân thánh nữ sao?"
"Về lý thuyết là như thế."
Khúc Sơn hà xem như cũng hiểu rõ, bình tĩnh mặt nói: "Nếu nàng ta là thân thể phụ của thánh nữ, nhất định tâm ý tương thông với thánh nữ, mặc kệ ở nơi nào, thánh nữ đều có thể tìm được nàng ta, chính là như thế?"
Sở Chước lại gật đầu.
Trong mắt Bích Tầm Châu hiện lên ánh sáng lạnh: "Chủ nhân, cô dự tính xử lý nàng ta ra sao?"
"Đương nhiên là tiên hạ thủ vi cường, giết chết nàng ta cho xong việc." Mặc Sĩ Thiên Kỳ lập tức nói: "Chổ ta có độc đan."
Khúc Sơn Hà suy tư một lát, nói: "Sở cô nương, nếu mọi người tin được ta, giao nàng ta cho ta xử lý đi, ở trước khi thánh nữ tìm tới đây, tốt nhất tiễn bước nàng ta trước, sau đó tìm một địa phương xử lý."
Trong lòng Sở Chước cũng nghĩ như vậy, thấy Khúc Sơn Hà nguyện ý tiếp nhận chuyện này, trong lòng buông lỏng.
Nàng đối với năng lực của Khúc Sơn Hà vẫn cực kì tin tưởng, người này thông minh cẩn thận, can đảm cẩn trọng, dám nghĩ dám làm, loại chuyện này giao cho hắn thì cực kỳ thỏa đáng.
Lập tức Sở Chước liền nói: "Khúc tiền bối, vậy việc này giao cho huynh."
Đã quyết định giao cho Khúc Sơn Hà, Sở Chước liền dẫn Khúc Sơn Hà vào phòng, sau khi dùng trận bàn bày ra trận ngăn cách ở chung quanh, mở bàn tay ra, triệu vạn pháp đỉnh ra.
Chỉ thấy một cái đỉnh màu đồng thau lớn cỡ tay bàn tay xuất hiện ở trên tay nàng.
Khi cảm giác được hơi thở trên người đỉnh đồng thau, Khúc Sơn Hà chấn động, lấy cảm giác của hắn, cấp bậc đỉnh đồng thau này đã vượt qua vật phàm, thế nhưng là bán thần khí, thiếu chút nữa là có thể trở thành thần khí.
Nhưng mà nếu nó trở thành thần khí, lấy tu vi hiện tại của Sở Chước, căn bản không thể thúc giục, thần khí chỉ có thần mới có thể sử dụng, người tu luyện cho dù có được thần khí, cũng chỉ có thể nhìn mà không thể sử dụng, bán thần khí thì lại không như thế.
Lúc này, Khúc Sơn Hà thật ra hiểu rõ vì sao Sở Chước có thể thành công bày ra hết thảy, làm cho người ta tìm không được thiếu cung chủ Bát Thần Cung, có một cái đỉnh bán thần khí, nhốt người ở trong đỉnh, người bình thường căn bản không thể nhận ra được.
Hơn nữa vạn pháp đỉnh cũng không phải là không gian giới tử, khi mở ra nó không có dao động không gian, người tu luyện Huyết Linh thành lúc ấy hoài nghi là người có được không gian giới tử tóm thiếu cung chủ Bát Thần Cung đi giấu vào trong đó, đặc biệt dùng pháp khí tương quan dò xét dao động không gian chung quanh, nào biết đâu là lại tìm sai phương hướng.
Khi Sở Chước vẫy tay, Xướng Địch thân thể bị trói buộc như cũ xuất hiện ở trong phòng.
Hôm qua trước khi rời đi, Sở Chước đút cho nàng ta ăn một ít độc đan của Mặc Sĩ Thiên Kỳ, lúc này nàng ta đã lâm vào trong hôn mê, yếu ớt té trên mặt đất.
Đám người Khúc Sơn Hà nhìn nhìn cẩn thận, bọn họ đều chưa gặp qua thánh nữ Bát Thần Cung, nhưng mà nếu Xướng Địch là thân thể phụ của thánh nữ, bộ dạng hai người giống nhau như đúc, có thể từ trên dung mạo của Xướng Địch mà nhìn ra dung mạo của thánh nữ, cũng là cực kì không tầm thường.
Sau khi nhìn một lúc lâu, xem như nhận thức mặt mũi, Khúc Sơn Hà tiến đến khiêng Xướng Địch lên.
"Khúc tiền bối, để cho Huyền Ảnh đi cùng huynh đi, cũng có thể dễ chiếu ứng lẫn nhau." Sở Chước nói.
Khúc Sơn Hà liếc nhìn nàng một cái, vẫn chưa phản đối, hai người lập tức rời khỏi động phủ.
Khúc Sơn Hà cùng Huyền Ảnh vừa đi chuyến này, một tháng cũng chưa có tin tức.
Ngược lại sau khi Sở Chước trở về mấy ngày, Hỏa Lân rốt cục đã trở lại, nhìn thấy Sở Chước trở về, nàng rất cao hứng, cười tủm tỉm hỏi Sở Chước nửa năm này đi nơi nào.
"Đi Huyết Linh thành." Sở Chước mỉm cười nói, thuận tiện nói cùng nàng chuyện phát sinh ở Huyết Linh thành.
Hỏa Lân đầu óc xoay chuyển mau, nghe xong Sở Chước nói chuyện, không khỏi vỗ đùi, nói: "Xem ra trong Bát Thần Cung cũng có không ít mâu thuẫn, bằng không thiếu cung chủ đó cũng sẽ không sống phải nghẹn khuất như vậy, chủ nhân lần này tuy rằng cô tóm hắn đi, nhưng coi như là cứu hắn một mạng." Sau đó cười hì hì nói: "Chủ nhân, chúng ta có cần làm chút phiền toái cho Bát Thần Cung hay không?"
Sở Chước giận dữ nói: "Chỉ sợ Bát Thần Cung sẽ lập tức muốn làm chút phiền toái cho chúng ta."
Bên cạnh Bích Tầm Châu cùng Mặc Sĩ Thiên Kỳ đều hiểu rõ ý tứ của nàng, thủ đoạn của thánh nữ Bát Thần Cung cũng không phải bình thường, sớm hay muộn cũng sẽ tra được trên người bọn họ.
"Nếu không, đầu tiên chúng ta rời khỏi Thanh Lâm Vực?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ đề nghị.
"Rời khỏi là nhất định, nhưng đợi Khúc tiền bối cùng Huyền Ảnh bọn họ trở về lại nhìn tình huống." Sở Chước nói, nàng vì tra nguyên nhân mình chết đời trước mới đến Thanh Lâm Vực, tuy rằng bây giờ còn không thể tra được một cách thấu triệt, nhưng nàng đối với nguyên nhân cái chết của mình ít nhiều cũng có suy đoán.
Chỉ là, vẫn có chút còn nghi vấn, làm cho nàng không thể xác định.
Sau khi Hỏa Lân trở về, Sở Chước đưa cho Hỏa Lân một tấm phù không gian, để cho bọn họ dùng trốn chạy ở thời điểm mấu chốt.
Bỏ qua một bên không nói chuyện nguyên nhân nàng chết đời trước, thì bọn họ và Bát Thần Cung đã sớm kết thù, có lẽ ngày nào đó sẽ đối chọi, lấy mấy người bọn họ hiện tại, chống lại Bát Thần Cung là có chút chịu thiệt, trước tiên phải chuẩn bị tốt khả năng tùy thời trốn chạy.
Hỏa Lân gần đây lấy thân phận tán tu gia nhập Thiên La Hiệp, kết nhóm tiếp nhận nhiệm vụ cùng tán tu khác, nơi đi đều là một ít nơi có khí độc.
Trong khoảng thời gian này, nàng hành tẩu bên ngoài, cũng nghe được không ít tin tức.
Trong đó nhiều nhất, vẫn là Bát Thần Cung, nó mặc dù không phải thực lực mạnh nhất trong mười tám vực, lại như một quái vật lớn sừng sững ở Thanh Lâm Vực t, đây mới là một mặt nó có lợi nhất.
Nguyên nhân rất nhiều người sẽ không dễ dàng muốn chọc phải Bát Thần Cung cũng là như thế, đại đa số người nói tới nó, kính sợ chiếm đa số.
"Chủ nhân, ta nghe nói thánh nữ từng là nghĩa