Nghe được Sở Chước nói, Đan Hạc Lương lắp bắp kinh hãi: "Cô gặp qua thánh nữ?"
Không trách hắn hỏi như thế, thánh nữ Bát Thần Cung tuy rằng thanh danh cực hiển hách, nhưng mà bởi vì thân phận tôn quý, thực lực bí hiểm, người tu luyện có thể nhìn thấy nàng đều bị là người cầm quyền các phái, những người khác chớ nói thấy nàng, ngay cả tư cách tới gần chổ ở của nàng cũng không có.
Như thế, cũng làm cho thánh nữ rất đỗi thần bí ở trong lòng người tu luyện Thanh Lâm Vực.
Lấy tu vi Tinh Linh cảnh của Sở Chước, căn bản không có khả năng gặp qua thánh nữ.
Đương nhiên, cũng có một khả năng, Sở Chước là hậu đại người cầm quyền danh môn đại phái cực nể trọng nào đó, ở khi đi theo bên người trưởng bối, có thể ở dưới cơ duyên xảo hợp mà nhìn thấy thánh nữ.
Nhưng nếu Sở Chước có thân phận như vậy, Đan Hạc Lương làm thiếu cung chủ Bát Thần Cung căn bản không có khả năng không biết nàng, đây cũng là một điểm đáng ngờ.
Còn có, nếu Sở Chước là người vực ngoại, nàng càng không thể nào gặp qua thánh nữ.
Sở Chước cười hỏi: "Thế nào, ta đã thấy nàng thì rất kỳ quái sao?"
Đan Hạc Lương không nói, cho dù kỳ quái, nhưng bởi vì hắn đối với Sở Chước hoàn toàn không biết gì cả, không thể kết luận.
Sở Chước mặc dù nói chuyện cùng Đan Hạc Lương, nhưng dư quang khóe mắt vẫn chú ý thị nữ bị trói chặt ở trên ghế, thấy thần sắc nàng ta lạnh nhạt, giống như cũng không thèm để ý bị người ta tra xét thân phận ở trước mặt mọi người, không biết là chắc chắc Sở Chước cái gì cũng hỏi không ra được, hay là cũng không thèm để ý.
Người như vậy, muốn nàng ta mở miệng nói thật, rất đỗi khó khăn.
Cho nên Sở Chước không lãng phí thời gian ở trên người nàng ta, dự tính rat ay từ chỗ Đan Hạc Lương.
"Đan công tử, nói đi." Sở Chước kéo cái ghế dựa ngồi xuống, mỉm cười nhìn Đan Hạc Lương: "Ngươi cứ yên tâm, ta đã dám tóm thánh nữ thị nữ tới đây, tự nhiên là ở phía đối lập với thánh nữ."
Nghe nói như thế, thị nữ lập tức thù hằn nhìn nàng.
Đan Hạc Lương nhảy dựng trong lòng, chống lại ánh mắt ý vị thâm trường của Sở Chước, nhịn không được nói: "Sở cô nương nói đùa, tại hạ là thiếu cung chủ Bát Thần Cung, tự nhiên là cùng một đường với thánh nữ, cô có hành vi như thế, ngược lại làm cho tại hạ khó mà tin cô được."
Sở Chước cười cười, từ trong túi càn khôn lấy ra một cái khăn Kiền Trù, thấy ánh mắt hắn rơi xuống khăn Kiền Trù, nói thẳng nói: "Đan công tử không cần thử ta, nếu ta đã mang ngươi đi, thì đã biết tình cảnh của ngươi ở Bát Thần Cung, ở trong Bát Thần Cung, lấy thánh nữ cầm đầu một ít người tu luyện, nhưng là ước gì Đan công tử ngươi chết ở bên ngoài kìa, không phải sao?"
Đan Hạc Lương bị nàng nói mà phát lạnh trong lòng.
Hắn đương nhiên biết tình cảnh của mình, bởi vì như thế, mới có thể lựa chọn rời khỏi Bát Thần Cung, lấy thân phận một tán tu lăn lộn ở bên ngoài.
Như thế trừ bỏ rời xa Bát Thần Cung, cũng là muốn thả lỏng cảnh giác của bọn họ với hắn, làm cho bọn họ tưởng hắn chẳng qua là một người dư thừa không có gì thực lực, làm tốt chuẩn bị một đường sinh cơ cho mình.
Nếu không phải Sở Chước đột nhiên nhốt hắn lại, có khả năng hắn sẽ luôn luôn đợi ở trong thành Huyết Linh, thẳng đến khi mình đột nhiên tử vong mới ngừng.
"Thì ra chính là ngươi mang thiếu cung chủ đi." Thanh âm của thị nữ hàm chứa tàn nhẫn: "Ngươi là người phương nào, muốn làm cái gì?"
Sở Chước quay đầu nhìn nàng ta, dung mạo ôn hòa: "Ta muốn làm cái gì có quan hệ gì với ngươi đâu, tù nhân không tư cách hỏi."
Lời này kiêu ngạo như vậy, bất đồng với Sở Chước từng bước một uy hiếp làm tan rã cảnh giác đề phòng với Đan Hạc Lương, tựa như một đồ đệ trẻ tuổi khí thịnh cuồng vọng.
Cùng so với bọn họ những người này, nàng không đầy năm mươi, tu vi đã là Tinh Linh cảnh tầng sáu, quả thật là quá mức trẻ tuổi, hiển lộ ra tư chất thượng hạng của nàng.
Cái này cũng là nguyên nhân làm cho Đan Hạc Lương và thị nữ không thể nhìn thấu nàng.
Thiên tài như vậy, chỉ có thế lực lâu đời mới bồi dưỡng được rất tốt, nếu nói nàng là dựa vào chính mình từng bước một đi đến bây giờ, chỉ sợ không người nào tin tưởng.
Đương nhiên, hiện tại Sở Chước cũng không xem như dựa vào tán tu của mình, nàng có một đám tiểu hỏa bầu bạn tin cậy, sau lưng còn có nam nhân đứng đầu một vực, chỉ cần nàng muốn, Phong Chiếu không thèm để ý mà lật đổ thế lực một vực đưa cho nàng.
Nàng hiện tại cũng là có núi lớn làm chổ dựa.
Thị nữ bị nàng chọc tức đến mặt cười phát lạnh, lạnh giọng nói: "Tiểu cô nương đừng quá kiêu ngạo, ngươi dám can đảm mạo phạm Bát Thần Cung, thánh nữ sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Sở Chước nga một tiếng không sao cả, ở chung quanh bày một cái niệm chú cách âm, ngăn cách bọn họ cùng thị nữ.
Làm xong cái này, nàng nhìn sang Đan Hạc Lương.
Đan Hạc Lương cười khổ một cái, nói: "Cô nương, Xướng Địch nói không sai, cô tóm chúng ta đến, thánh nữ sẽ không bỏ qua cho cô."
Sở Chước lại nga một tiếng không sao cả, trong lòng cân nhắc, "Xướng Địch" này là chỉ thị nữ đó đi, thánh nữ tên là Chuyên Tôn Văn Địch, thị nữ thánh nữ gọi là "Xướng Địch", biểu hiện quan hệ với thánh nữ không giống người thường.
"Cô nương, cô đừng không tin." Đan Hạc Lương nghiêm mặt nói: "Thánh nữ có một loại bí thuật truy tung, nàng ta muốn tìm kiếm một người, chỉ cần có một vài thứ mà đối phương sử dụng qua, thì có thể sử dụng bí thuật truy tung.
Nói vậy việc ta ở trong tay cô nương, thánh nữ hẳn là đã dùng bí thuật truy tung ra rồi, mới sẽ phái Xướng Địch bọn họ tới."
Mấy ngày này, bị nhốt ở trong mảnh thiên địa này, Đan Hạc Lương cũng không phải cái gì cũng không làm.
Hắn tra xét qua ở chung quanh, ngay từ đầu hoài nghi nơi này là một mật thất nào đó, nhưng mà lập tức phủ định ngay, tiếp theo lại hoài nghi đây là một địa phương giống như không gian giới tử, có thể giấu ở người tu luyện trong thân thể, người ngoài khó mà tra xét.
Nhưng ở khi Sở Chước ra vào vài lần, hắn lại phủ định suy đoán của mình.
Thứ như không gian giới tử, nếu người tu luyện muốn vào ra, sẽ có dao động không gian, nhất định sẽ kinh động người ngoài, đặc biệt bởi vì hắn mất tích, Huyết Linh thành cảnh giới toàn thành, chắc chắn âm thầm cẩn thận tra tìm không gian dao động của không gian giới tử.
Nhưng người Huyết Linh thành không tra tới, cuối cùng ngược lại còn để cho nàng cũng tóm thị nữ thánh nữ tiến vào.
Mà phương tiện dùng để nhốt hắn lại ý vị sâu xa.
Nói vậy ngày đó phái thị nữ Xướng Địch bọn họ tới, nhất định là vì phát hiện hắn còn đang ở Huyết Linh thành, xem ra thứ này tuy rằng có thể giấu diếm được người khác nhận biết, nhưng không cách nào ngăn cách bí thuật truy tung của thánh nữ.
Sở Chước trầm tĩnh nhìn hắn, giống như đang suy tư lời hắn nói.
"Cô nương, nếu cô không muốn gây họa trên thân, triệu thánh nữ đến, cô tốt nhất nhanh chóng xử lý Xướng Địch, mặc kệ là thả nàng ta, hay là giết nàng ta, phải nhanh một chút!" Đan Hạc Lương tiếp tục nói, ánh mắt hàm chứa mấy phần u sầu.
"Vì sao?" Sở Chước hỏi.
Đan Hạc Lương thở sâu: "Bởi vì Xướng Địch là một thân thể phụ do thánh nữ dùng bí thuật luyện chế ra, trong cơ thể Xướng Địch có thánh phụ một bộ phận nguyên thần."
Nghe đến đó, Sở Chước sợ hãi cả kinh.
Đáp án này ra ngoài dự kiến của nàng, nhưng mà có thể giải thích chỗ tương tự giữa thánh nữ cùng Xướng Địch.
Chỉ là thuật luyện chế thân thể phụ từ xưa đến nay đã có chút thần bí, không cẩn thận một cái sẽ có