Cùng Trời Với Thú

507: Không Cẩn Thận Lại Gây Lớn Chuyện Nữa Rồi


trước sau


Minh Độc thú nhiều lắm, muốn giết chết toàn bộ là không có khả năng, trừ bỏ trốn chạy ra, không còn phương pháp.

Một đám Minh Độc thú đuổi sát theo phía sau, tuy rằng chúng nó uy hiếp cũng không đáng sợ như con quái vật hỏa kỳ lân, nhưng cứ tiếp tục chạy trốn mãi như vậy, bọn họ căn bản không rảnh để xem xét pháp khí, trong lúc bất tri bất giác, rốt cuộc bị lạc phương hướng.

Cho đến khi cảm giác được hấp thu linh lực thua sút tốc độ tiêu hao, thì Sở Chước không thể không lấy vạn pháp đỉnh ra, ba người cùng nhau lăn vào trong vạn pháp đỉnh.

Cự đỉnh màu đồng thau sừng sững trong đó, phát ra uy lực bán thần khí.

Minh Độc thú truy kích vô sơ sẩy ý một cái, vừa đụng đầu vào trên vạn pháp đỉnh, thân đỉnh cứng rắn lù lù bất động, ngược lại là mấy con Minh Độc thú bị đâm đền đầu rơi máu chảy, những mụt nhọt màu đen vỡ tan, bắn tung tóe ra chất lỏng tanh hôi.

Sắc mặt Sở Chước đen thui, quả thực không đành lòng nhìn thẳng.

Vì sao vạn pháp đỉnh của nàng cứ phải trải qua mấy chuyện ghê tởm này chứ?
Vạn pháp đỉnh lạnh như băng lẳng lặng đứng ở trong âm chướng, Minh Độc thú chuyển động vây quanh nó, lấy trí lực có hạn của chúng nó, thì tự nhiên không rõ vì sao vài thân mình máu thịt tươi mới lại đột nhiên biến mất, chỉ để lại cái chướng ngại vật lạnh như băng này, nhưng cũng không trở ngại chúng nó chuyển động vây quanh nó, ý đồ muốn đẩy nó ra, tìm kiếm vài người mất tích.

Sở Chước liếc mắt nhìn một cái, thu hồi tầm mắt, lấy linh thạch ra ngồi xuống.

Chờ bọn họ khôi phục linh lực, đám người Bích Tầm Châu, Mặc Sĩ Thiên Kỳ vây tới, tất cả mọi người có chút lo lắng tình huống bên ngoài, càng làm cho bọn họ bất đắc dĩ là, hiện tại bọn họ có thể xác định, lúc này đã bị lạc phương hướng.

Bởi vì pháp khí trong tay Sở Chước, kim đồng hồ trên mặt vẫn luôn đang chuyển động nhanh chóng, cũng không chỉ một hướng rõ ràng, bởi vậy cũng biết, bọn họ không chỉ bị lạc phương hướng, mà pháp khí này cũng không cách vạch ra phương hướng chính xác cho bọn họ.

"Sao lại thế này? Chẳng lẽ hỏng rồi?" Hỏa Lân hỏi.

Sở Chước lại đùa nghịch một lát, đưa pháp khí cho nàng, nói: "Ta cảm thấy không phải hỏng rồi, mà là! "
Mặc Sĩ Thiên Kỳ, Huyền Ảnh cùng Huyễn Ngu nhìn nàng.

"Chúng ta khả năng đã đi đến mục đích rồi.

" Sở Chước tiếp tục nói.

"Thật sự?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ vẻ mặt kinh ngạc: "Vậy bên ngoài có gì khác thường? Có thể nhìn tới được địa phương có liên quan với chiến trường thượng cổ sao?"
Sở Chước, Huyền Ảnh cùng nhau lắc đầu, trừ bỏ âm chướng cùng Minh Độc thú ở khắp mọi nơi ra, thì cái gì cũng không thấy được.

Hơn nữa bọn họ thiếu chút nữa thì bị đám Minh Độc thú có được thực lực Thánh Đế cảnh đuổi thành chó.


Có được đáp án, tất cả mọi người có chút đau đầu.

Bích Tầm Châu trầm ngâm một lát, nói: "Chủ nhân, một khi đã như vậy, không bằng thử dùng ba khối ngọc điệp đó xem?"
Sở Chước cũng nghĩ như vậy, chỉ là bên ngoài Minh Độc thú ở khắp mọi nơi làm cho nàng căn bản không có biện pháp dừng lại, tìm cơ hội mân mê ba khối ngọc điệp một chút, nhìn xem dùng chúng nó như thế nào để mở Cửu U Minh ra.

Lỡ như chúng nó không phản ứng gì, vậy thì khôi hài rồi.

Đương nhiên, Sở Chước cảm thấy Khuyết thị hẳn là sẽ không lấy loại chuyện này ra để hù dọa trêu người, nếu không chẳng phải là tự hủy danh dự cửa hàng?
"Nếu không, đến lúc đó chúng ta xua đuổi Minh Độc thú chung quanh, tranh thủ thời gian cho cô, cô thử luyện hóa ba khối ngọc điệp đó, nhìn xem nó có phản ứng gì đối với chung quanh.

" Bích Tầm Châu ra chủ ý.

Chỉ là cái chuyện phải xua đuổi Minh Độc thú chung quanh như thế nào, còn phải cẩn thận thương nghị một chút.

Đây không phải là chuyện một con, hai con, ba con, mà là hàng trăm hàng ngàn, tương đương với hàng trăm hàng ngàn Thánh Đế cảnh cùng nhau bao vây bọn họ, dựa vào mấy người bọn họ, căn bản không phải đối thủ, trừ bỏ trốn chạy, cái gì cũng không làm được.

"Không ngại, đến lúc đó ta thiết cái lồng hỏa trận, hẳn là có thể chống đỡ thời gian nửa khắc.

" Hỏa Lân nói.

Sở Chước cảm thấy thời gian nửa khắc hẳn là đã đủ rồi, nhưng mà vẫn hỏi: "Một cái lồng hỏa trận cần tiêu hao bao nhiêu linh lực?"
Hỏa Lân nhếch miệng cười: "Sau khi lồng hỏa trận biến mất, khả năng cần chủ nhân kịp lúc bỏ ta vào trong vạn pháp đỉnh khôi phục linh lực.

"
Cho nên, một cái lồng hỏa trận, sẽ tiêu hao hết toàn bộ linh lực của nàng, làm cho nàng không còn lực chiến đấu.

Nghe xong, Sở Chước nói: "Yên tâm, ta đã biết, cứ như vậy đi.

"
Thương nghị xong, ba người Sở Chước cùng Huyền Ảnh, Hỏa Lân lại đi ra ngoài.

Sở Chước quăng Toái Tinh dù ra, một tay nắm Toái Tinh dù, một tay cầm lấy kiếm Lôi Đình, cản trở Minh Độc thú ở chung quanh công kích, Huyền Ảnh cũng hóa thành bản thể, dùng thân thể cao lớn của chính mình che chở cho bọn họ, tranh thủ thời gian cho Hỏa Lân.


Hỏa Lân thả chân linh chi hỏa ra, dùng chân linh chi hỏa kết thành một cái lồng hỏa trận.

Lồng hỏa trận, ý nghĩa như tên chính là một cái nhà giam xây lên từ lửa, chẳng qua người bị nhốt trong nhà giam biến thành bọn họ, ngăn trở bọn họ cùng Minh Độc thú bên ngoài.

Ầm một tiếng, chân linh chi hỏa màu đỏ rực lan tràn, hình thành một cái nhà giam, ngăn cách bọn họ cùng Minh Độc thú, Minh Độc thú bồi hồi ở ngoài lồng giam lửa đỏ, phát ra tiếng gầm gừ phẫn nộ, uy lực của chân linh chi hỏa làm cho chúng nó sợ hãi không tiến lên, nhưng cũng không chịu rời khỏi.

"Chủ nhân, xong!" Thanh âm của Hỏa Lân có chút suy yếu, cắn chặt răng nói: "Ta sẽ tận lực chống đỡ lâu chút.

"
Váo lúc lồng hỏa trận hình thành, Sở Chước nhanh chóng thả Bích Tầm Châu cùng Mặc Sĩ Thiên Kỳ bọn họ từ trong vạn pháp đỉnh ra.

Tiếp theo, Sở Chước lấy ba khối ngọc điệp từ trong túi càn khôn ra.

Ba khối ngọc điệp xuất hiện trong tay nàng, chúng nó đều giống ngọc bản cổ xưa, không có chút khác thường, sau khi tụ tập đầy đủ ba khối, cũng không có phát sinh biến hóa đặc thù gì.

Sở Chước vỗ tay, ba khối ngọc điệp trôi nổi ở giữa không trung, nàng thử đưa vào linh lực ba khối ngọc điệp.

Linh lực vào trong ngọc điệp, ngọc điệp cũng không biến hóa gì.

Phát hiện ngọc điệp vẫn chưa bài xích linh lực của nàng, Sở Chước vui vẻ trong lòng, nhịn không được mà phát ra thêm lượng lớn linh lực.

Những người khác gắt gao nhìn chằm chằm ngọc điệp giữa không trung, lập tức phát hiện, theo Sở Chước đưa vào càng nhiều linh lực, ngọc điệp bình thường vốn giống ngọc bản cổ xưa rốt cục phát sinh biến hóa, vết rách trên người chúng nó bắt đầu chữa trị, màu cổ xưa dần dần biến mất, giống như bị năm tháng thấm vào ngọc quyết một lần nữa, toả ánh sáng ôn hòa oánh nhuận không tỳ vết.

Ánh sáng trên ngọc điệp càng ngày càng sáng, Sở Chước lại cảm giác được linh lực trong cơ thể của mình sắp bị nó hấp thu hết sạch, buộc lòng phải nhét Hồi Linh đan vào miệng, thuận tiện lấy ra linh thạch cực phẩm bổ sung linh lực.

Hai bút cùng vẽ, mới có thể duy trì được linh lực ngọc điệp cần.

Thời gian chưa tới nửa khắc, ngọc điệp tựa như động không đáy, hấp thụ linh lực của Sở Chước không còn gì, nhưng nó vẫn không có phản ứng khác, Sở Chước đành phải khẽ cắn môi, tiếp tục nuốt Hồi Linh đan, không dám hơi có chút thả lỏng.

Lửa trên lồng hỏa trận bắt đầu lay động.

Bích Tầm Châu thấy thế, con ngươi co rụt lại, quay đầu nhìn về phía Hỏa Lân, phát hiện sắc mặt nàng tái nhợt như tờ giấy, hiển nhiên linh lực sắp hao sạch, không khỏi lo lắng lên, nhanh chóng lấy Hồi Linh đan ra, bắn đến bên miệng Hỏa Lân.


Hỏa Lân há miệng nuốt Hồi Linh đan vào, lửa trên lồng hỏa trận lại dấy lên.

Minh Độc thú ngoài lồng hỏa trận phát ra tiếng gào thét táo bạo, ý đồ muốn đột phá lồng hỏa trận phong tỏa, Huyền Ảnh nhìn chằm chằm chúng nó, cả người căng thẳng, bé rùa ghé vào

trên đầu Huyễn Ngu ngẩng đầu nhìn Minh Độc thú bên ngoài.

Tất cả mọi người đang chờ đợi.

Mắt thấy bổ sung linh lực đã không kịp nổi tiêu hao, khi lồng hỏa trận lại đong đưa một lần nữa, Bích Tầm Châu và Hỏa Lân đều lo lắng nhìn Sở Chước cùng ba khối ngọc điệp.

Ba khối ngọc điệp trôi nổi ở giữa không trung nở rộ ánh sáng càng ngày càng mãnh liệt.

Đột nhiên, ba khối ngọc điệp hóa thành ba đạo linh quang, phóng lên cao, phá vỡ âm chướng dày đặc, bay thẳng lên trên trời.

Sở Chước hoảng hốt, hơi thở quay cuồng, linh lực khô kiệt, làm cho nàng thiếu chút nữa hư thoát té trên mặt đất, nhưng mà nàng vẫn cắn răng chống đỡ, cố gắng tra xét ba khối ngọc điệp bay đi, đáng tiếc mặc kệ nàng tra xét như thế nào, đã không cảm giác được hơi thở của ngọc điệp.

Lồng hỏa trận cũng đong đưa càng lợi hại.

"Chủ nhân! "
Nghe được Hỏa Lân kêu gọi, trong lòng Sở Chước biết nàng ấy không chống đỡ được nữa, cắn chặt răng, đành phải lấy vạn pháp đỉnh ra.

Nếu Cửu U Minh vẫn không có phản ứng gì, thì bọn họ đành phải đều trốn vào trong vạn pháp đỉnh, tránh thoát một kiếp này rồi nói sau.

Ngạy tại khi muốn thu tất cả mọi người vào vạn pháp đỉnh, đột nhiên toàn bộ phía chân trời sáng dần, thiên không giáng xuống bạch quang, mỗi một đạo bạch quang đều cường thế loại bỏ âm chướng, trả lại cho thế giới một mảnh sạch sẽ.

Mười trượng, hai mươi trượng, ba mươi trượng! trăm trượng, nghìn trượng!
Toàn bộ thế giới lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy được trở nên rõ ràng lên, âm chướng ở khắp mọi nơi đột nhiên như tiêu tán như khói sương.

"Ngao —— "
Khi bạch quang rơi xuống trên người Minh Độc thú, Minh Độc thú phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương, giống như bị thánh quang chiếu khắp tà vật, ở trong bạch quang lại không thể chịu nổi gánh nặng.

Minh Độc thú cảm giác được sinh mệnh uy hiếp, không thèm vây khốn Sở Chước bọn họ nữa, trốn chạy tới khí độc xa xa chưa biến mất, mỗi khi bạch quang đảo qua, u nhọt trên người chúng nó nổ tung, máu độc màu đen trào ra, có vài Minh Độc thú chạy trốn không đủ mau thì u nhọt cả người đều nổ tung, toàn bộ thú ngã ầm ầm xuống đất, hóa thành một bãi máu loãng màu đen ở trong bạch quang, chỉ còn lại có khung xương màu đỏ mang màu đen.

Một màn này mọi người nhìn xem mà trợn tròn mắt.

So với Minh Độc thú, thì khi bạch quang này đảo qua bọn họ, thân thể không có chút khác thường nào, giống như linh ân trạch của ánh mặt trời và không khí.

Bọn họ lập tức ý thức được, đạo bạch quang này chỉ nhằm vào âm chướng cùng sinh linh của Cửu U Minh.

Sở Chước ngẩng đầu nhìn về phía trời cao, nơi bạch quang chiếu qua, vạn vật khắp nơi vốn đều là bãi đất hoang vắng, lại giống như đột nhiên xuất hiện một cái mặt trời, nó treo ở trong chỗ sâu Cửu U Minh, bạch quang phủ xuống, rửa sạch tất cả âm tà âm chướng.


Nhìn hết thảy, Sở Chước có chút giật mình.

Trong lòng nàng có một loại cảm giác chắc chắc, thứ trên trời cao giống như mặt trời này, hẳn là chính là do ba khối ngọc điệp đó biến thành.

Lúc trước bán đấu giá sư Thần Thiên Đấu Giá Hành nói, có vài câu đúng, khi tụ tập đầy đủ ba khối ngọc điệp, thì cũng sẽ không chịu âm chướng Cửu U Minh ảnh hưởng, tự do tiến vào Cửu U Minh.

Biến hóa trong chỗ sâu Cửu U Minh, không chỉ có sinh linh trên Cửu U Minh cảm giác được, toàn bộ người nơi bãi đất hoang vắng cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

Chỗ rìa nơi bãi đất hoang vắng, người tu luyện vài thế lực đóng tại nơi đó, rõ ràng nhìn thấy trong chỗ sâu nơi bãi đất hoang vắng, đột nhiên có thứ gì đó phóng lên cao, phá vỡ phía chân trời, đưa tới ánh sáng mặt trời, xua tan đi cổ lực lượng đè áp khó hiểu nơi bãi đất hoang vắng đó.

Đan Hạc Lương canh giữ ở rìa nơi bãi đất hoang vắng nhìn xem mà căng thẳng trong lòng, ý thức được nơi đó là Cửu U Minh.

Chẳng lẽ Cửu U Minh có biến?
Lúc này hắn cũng không thể nào ngồi yên được nữa, đứng dậy lao đi Cửu U Minh.

Người tu luyện Thánh Đế cảnh phụ trách bảo hộ hắn thấy thế, mặc dù có chút chần chờ, nhưng lúc này Cửu U Minh có biến, cũng không thể lại ngăn cản, lúc này cùng nhau chạy đuổi tới Cửu U Minh với người tu luyện khác.

Trong Cửu U Minh, mặc kệ là quái vật hỏa kỳ lân đã giết chết tà tu Hóa Thần cảnh, đang tìm kiếm đoàn người Sở Chước ở chung quanh, hay là tà tu đang trốn chạy, hoặc là đám người Tông Trác Đan đang tìm kiếm Âm Thi Vương, cũng phát hiện biến hóa trong chỗ sâu Cửu U Minh.

Nơi bạch quang giữa bầu trời quét qua, âm chướng biến mất, Minh Độc thú khóc thét trốn vào dưới đất, mới có thể tránh được bị kết quả chết thảm sau khi bị bạch quang chiếu tới.

Bạch quang lan tràn rất nhanh từ trong chỗ sâu Cửu U Minh, sắp bao phủ toàn bộ Cửu U Minh.

Hết thảy, tựa như nơi bãi đất hoang vắng đột nhiên xuất hiện một thái dương, lực thái dương sắp khôi phục lại vạn vật.

"Phát sinh chuyện gì?"
Bảo chủ Thạch Âm Bảo, đảo chủ Kinh Hồng Đảo, cung chủ Kính Nguyệt Cung đều bị chấn động, hai mặt nhìn nhau, không biết Cửu U Minh đột nhiên biến hóa là từ đâu mà đến.

Chỉ có Tôn Trác Đan, Chuyên Tôn Văn Địch biết đoàn người Sở Chước đã đi tới chiến trường thượng cổ trong chỗ sâu Cửu U Minh thì trong lòng lộp bộp một cái, trực giác lại là Sở Chước bọn họ làm ra rồi.

Cô nương này sao lại có thể gây sự như vậy nhỉ?
Trong lòng hai người vừa vội lại vô lực, hiển nhiên bọn họ vẫn đã coi thường năng lực gây sự của Sở Chước, quấy nhiễu đến mức toàn bộ tà tu Cửu U Minh chết vô số thì tính là cái gì, hiện tại thì muốn làm ra lợi hại hơn —— đưa tới phong vân đột nhiên biến đổi toàn bộ Cửu U Minh.

Khi mọi người còn đang vì Cửu U Minh biến hóa mà nghi ngờ ngạc nhiên không xác định, thì đột nhiên phía chân trời truyền đến một tiếng bạo phát.

Một hơi thở cường đại đột nhiên xuất hiện, làm cho đám người Tôn Trác Đan đại biến sắc mặt, theo tiếng nhìn lại, thì thấy cách đó không xa, một bóng dáng hồng y như máu xuất hiện ở giữa không trung, khuôn mặt tuấn mỹ tái nhợt đó, lộ ra răng nanh dưới môi, đúng là Âm Thi Vương vẫn luôn làm cho bọn họ tìm khắp nơi mà không thấy.

.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện