Âm Thi Vương xuất hiện, làm cho người tu luyện Thanh Lâm Vực như gặp đại địch.
Lấy cảm giác hiện tại của bọn họ, hơi thở trên người Âm Thi Vương xưa đâu bằng nay, giống như sau mấy năm chạy trốn tới Cửu U Minh, mượn âm chướng Cửu U Minh tu luyện, bù đắp bị thương nặng khi xuất thế lưu lại, rốt cuộc luyện thành thân bất tử, có được tu vi đạt tới Thần Hoàng cảnh.
Hơi thở khủng bố trên người Âm Thi Vương, làm cho bọn họ chấn động mạnh trong lòng, trong lúc nhất thời, tất cả mọi người có chút đại loạn từng tấc.
Nhưng mà, chưa chờ bọn hắn quyết định là lựa chọn tránh đi trước không giao phong chính diện cùng Âm Thi Vương, hay là liều chết chiến một trận cùng nó, Âm Thi Vương đã lao đi trong chỗ sâu Cửu U Minh.
Tôn Trác Đan và Chuyên Tôn Văn Địch thấy thế, sắc mặt đại biến, nhớ tới Sở Chước bọn họ còn tại trong chỗ sâu Cửu U Minh, không chút nghĩ ngợi mà đuổi theo sau.
Mấy người bảo chủ Thạch Âm Bảo vốn thấy Âm Thi Vương rời khỏi, đang muốn thở phào, chuẩn bị thương nghị với đồng bạn bên cạnh một chút kế hoạch kế tiếp, nhưng vừa đảo mắt thì đã thấy hai người Bát Thần Cung thế nhưng đuổi theo, nghẹn một hơi thiếu chút nữa thì thở không nổi.
Cuối cùng bọn họ cũng hiếu kỳ trong chỗ sâu Cửu U Minh rốt cuộc phát sinh chuyện gì, đành phải đều chạy theo sau.
Trừ bỏ Minh Độc thú đã trốn xuống dưới đất, tà tu còn sống, người tu luyện trong Cửu U Minh, đều chạy tới chỗ sâu trong Cửu U Minh.
Trong chỗ sâu Cửu U Minh, khi âm chướng tán đi, toàn bộ thế giới trở nên thanh minh, cũng làm cho bọn họ rõ ràng nhìn thấy được thế giới biến hóa.
Toàn bộ thế giới vẫn là một mảnh u ám vạn vật khó sinh, lại bởi vì thiên không giáng xuống bạch quang, lại thêm vài phần trong sáng, ngay cả không khí cũng trở nên tươi mát lên.
Xa xa là một mảnh địa khu núi đồi liên miên nhấp nhô, phía trên núi đồi, dần dần có thể nhìn thấy được một ít vũ khí hài cốt ngổng ngang cắm bừa bộn ngược xui trên mặt đất, chúng nó đã mất đi ánh sáng, lưu lại tứ chi tàn phá ở trong năm tháng, biểu hiện chuyện đã từng phát sinh nơi đây.
Không hề nghi ngờ, nơi này là chiến trường thượng cổ.
Sở Chước thu Hỏa Lân hao hết linh lực vào trong vạn pháp đỉnh, bản thân mình cũng tùy tiện cầm lấy một khối linh thạch cực phẩm khôi phục linh lực, liền cất bước đi qua hướng chiến trường.
Vùng chiến trường hoang vắng dường như có cái gì đó đang hấp dẫn nàng, làm cho nàng không tự chủ được bước chân, đi vào trong đó.
Đám người Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng hiếu kỳ đánh giá mảnh chiến trường này, bọn họ cất bước đi ở trong đó, nhìn đến những vũ khí hài cốt đã biến thành phế phẩm, từ trong hình dạng của chúng nó cũng biết, trình độ kịch liệt chiến trường chiến đấu thời kì thượng cổ.
"Hóa ra nơi này chính là chiến trường.
" Mặc Sĩ Thiên Kỳ cảm khái nói: "Thì ra là thế, chúng ta đã sớm đi đến chiến trường thượng cổ, nhưng cũng không phải chiến trường thượng cổ chân chính, cho nên lúc trước cái gì cũng không phát hiện.
"
Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn hướng ngọc điệp giữa bầu trời đang lóe ra ánh sáng trắng sáng ngời.
Không có âm chướng che phủ, bọn họ có thể tinh tường nhìn thấy được vòng tròn treo chỗ giữa không trung, nó tựa như một thái dương nhân tạo, treo cao phía chân trời, phủ xuống bạch quang nhu hòa, đã xua tan đi mịt mù nơi bãi đất hoang vắng.
Ba khối ngọc điệp cuối cùng dung hợp lại với nhau, biến thành một cái vòng tròn, khu trừ âm chướng cùng Minh Độc thú, sau đó còn trả lại cho thế giới một mảnh sáng trong, giống như một tầng khăn che mặt cuối cùng bị vén lên, rốt cuộc lộ ra gương mặt chân thật trong chỗ sâu Cửu U Minh.
Nơi này mới là Cửu U Minh chân chính.
Ngọc điệp quả thật cái chìa khóa là mở ra Cửu U Minh, nếu không có ngọc điệp, Cửu U Minh chính là một bãi đất hoang vắng bị âm chướng bao phủ, mặc kệ tìm kiếm như thế nào, cũng sẽ không tìm được chiến trường thượng cổ.
Bọn họ hiện tại rốt cục hiểu rõ lời bán đấu giá sư Thần Thiên Đấu Giá Hành đã nói.
Mấy người đi trên chiến trường hoang vắng, lưu lại một chuỗi dấu chân, dần dần đi xa.
Cuối cùng chuỗi dấu chân này bị gió thổi qua bao phủ.
Âm Thi Vương là người thứ nhất đến chiến trường thượng cổ đang lơ lửng ở giữa không trung, cúi đầu nhìn xuống mảnh chiến trường thượng cổ lưu lại, ánh mắt băn khoăn ở trên vùng núi đồi, chần chờ một lát, nó vẫn là lựa chọn tiến vào chiến trường thượng cổ.
Chỉ là ở trong nháy mắt tiến vào, một cỗ lực lượng không hiểu được kéo hắn từ giữa không trung xuống dưới.
Trên mặt Âm Thi Vương lộ ra vẻ kinh ngạc, cuối cùng vẫn không ngăn được hấp dẫn khó hiểu trong lòng, nâng chân chạy bộ tiến vào chiến trường.
Khi bóng dáng Âm Thi Vương biến mất ở chiến trường thượng cổ, năm người tu luyện Hóa Thần cảnh Thanh Lâm Vực cũng đi đến chiến trường thượng cổ.
Khi nhìn đến vũ khí hài cốt ngã nghiêng cắm ở trên núi đồi hoang vắng, đám người Tôn Trác Đan liền ý thức được nơi này chính là chiến trường thượng cổ, chiến trường thượng cổ quả nhiên ngay tại trong chỗ sâu Cửu U Minh.
Bọn họ ngẩng đầu nhìn lên thứ treo giữa bầu trời, mặc dù không hiểu biết đây là cái thứ gì, nhưng cũng hiểu rõ bởi vì nó tồn tại, mới làm cho Cửu U Minh lại xuất hiện bộ mặt chân thật, sau đó người ta có thể tìm tòi chổ của chiến trường thượng cổ.
"Thì ra truyền thuyết là thật, nơi này thật sự có một chiến trường thượng cổ.
" Cung chủ Kính Nguyệt Cung cảm khái nói.
Bọn họ trước khi đến nơi bãi đất hoang vắng này, cũng từng thu thập được một ít tư liệu như thế, nghe đồn nơi này từng là một cái chiến trường thời kì thượng cổ, bởi vì lúc ấy chiến đấu rất kịch liệt, mang đến đả kích mang tính hủy diệt, dẫn tới phiến đại lục này biến thành nơi bãi đất hoang vắng, bị sót lại ở nơi giao giới giữa Thanh Lâm Vực cùng Xích Diễm Vực, sau đó dần dần hình thành Cửu U Minh hung danh hiển hách.
Lại nói tiếp, Cửu U Minh hình thành, cũng có liên quan với chiến trường thượng cổ, đại khái là lúc ấy có rất nhiều người tu luyện cao cấp của các tộc chết trận ở đây, hơn nữa hoàn cảnh bị phá hỏng hoàn toàn, thế cho nên nơi đây âm chướng bộc phát, trải qua vô số năm tháng, sau đó biến thành Cửu U Minh hung danh hiển hách.
"Âm Thi Vương hẳn là đi vào rồi nhỉ?" Đảo chủ Kinh Hồng Đảo lòng có nghi ngờ: "Vì sao nó phải tới đây? Chẳng lẽ nó không sợ! "
Tuy rằng bây giờ bọn họ còn nhìn không ra mảnh chiến trường này có chỗ nào đặc thù, nhưng thời kì thượng cổ đã chết nhiều người tu luyện cao cấp các tộc như vậy, chấp niệm còn lưu lại cũng không ít, đối với Âm Thi Vương cũng không phải là nơi tốt lành gì đi.
"Vào xem đi.
" Tôn Trác Đan cuối cùng vẫn là lo lắng Sở Chước bọn họ, lựa chọn đi vào.
Mặc kệ mảnh chiến trường thượng cổ này lưu lại cái gì, Sở Chước nhất định còn tại nơi đây, Âm Thi Vương cũng đã đi vào, bọn họ không chỉ phải lo lắng trên chiến trường thượng cổ có thể có cái gì đó gây bất lợi cho Sở Chước hay không, còn phải lo lắng Sở Chước vô ý một cái sẽ chạm mặt với Âm Thi Vương rồi đánh lên.
Tôn Trác Đan cùng Chuyên Tôn Văn Địch liếc nhau, hai người thật sự là đều sắp tan nát cả trái tim.
Sở Chước bị Tôn Trác Đan cùng Chuyên Tôn