Sở Chước bước từng bước, đi ở trên núi đồi u ám.
Đột nhiên, nàng dừng bước lại.
Hư ảnh dẫn đường ở phía trước bồng bềnh tới, đứng tại bên cạnh nàng, dùng một đôi con ngươi tràn đầy lo lắng nhìn nàng, đầy trên mặt là vẻ sầu thương buồn bã.
Sở Chước cũng nhìn nàng ấy, chủ nhân hư ảnh này là một nữ tử phá lệ xinh đẹp, hơi thở ôn nhu như nước, giống như thanh tuyền trong khe núi, sạch sẽ thấu triệt.
Sở Chước cảm thấy mình và nàng ấy có chút giống, nhưng lại có chút khác nhau, bởi vì nữ tử này ôn nhu, là một loại thẩm thấu ra từ trong khung, có thể bao dung vạn vật, giống như không khí, giống như nước biển, bao dung hết thảy thế gian này.
Mà lúc này, nàng ấy ôn nhu không giữ lại chút nào mà phóng thích cho nàng.
Sở Chước nở nụ cười với nàng ấy, hỏi: "Cô có thể nói chuyện không?"
Trong mắt của nữ tử như cũ là tràn đầy lo lắng nhìn nàng, không nói gì cả, an tĩnh tung bay ở đằng kia.
Thấy thế, Sở Chước cũng không nổi giận, nàng liếc mắt nhìn vũ khí ngã nghiêng trên núi đồi cách đó không xa một cái, giống như một mộ bia vô danh, nàng nhìn xem mà buồn bã trong lòng, tiếp theo than nhẹ một tiếng, tiếp tục đi về phía trước, sau đó chỉ thấy đạo hư ảnh kia vui thích dẫn đường ở phía trước.
Hành vi của Sở Chước cũng bị Bích Tầm Châu bọn họ nhìn ở trong mắt.
Mọi người cùng đi ở sau lưng Sở Chước, cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, dùng ánh mắt trao đổi một phen, đều hiểu rõ vừa rồi nhất định là Sở Chước đang nói chuyện cùng tồn tại nào đó, chỉ là bọn họ nhìn không tới thứ đó, chỉ có Sở Chước mới có thể nhìn thấy được.
Như thế, cũng có thể giải thích Sở Chước vừa rồi khác thường.
Nhưng mà, nàng nhìn thấy là cái gì đây?
Bích Tầm Châu đã lập tức nhớ tới Tôn Trác Đan đã từng nói, trên chiến trường thượng cổ có rất nhiều chấp niệm của anh linh các tộc ở ngã xuống trong chiến tranh lưu lại, những chấp niệm này ở khắp mọi nơi, Sở Chước nhìn thấy hẳn là chấp niệm.
Chấp niệm cũng không phải là hồn phách, mà là oán niệm không cam lòng mãnh liệt của sinh linh trước khi chết biến thành, trải qua vô số năm tháng, bồi hồi ở một chỗ thật lâu không tiêu tan.
Nơi này là chiến trường thượng cổ, bởi vì âm chướng, vẫn luôn không thấy mặt trời, những thi hài của các tộc ngã xuống trong đó đều còn có thể bảo lưu lại, huống chi là chấp niệm.
Chắc chắn qua lâu như vậy rồi, hồn phách của tinh anh các tộc lúc trước ngã xuống ở trên chiến trường, ở trong năm tháng dài đằng đẵng, hồn phách sớm đã tiêu tán ở trong thiên địa, có thể lưu lại chỉ có chấp niệm không cam lòng được sinh ra sau khi qua đời.
Sở Chước có thể nhìn thấy được chấp niệm, mà chấp niệm đó dường như muốn muốn mang nàng đi đến một nơi nào đó.
Nhưng vì sao Sở Chước có thể nhìn thấy được chấp niệm đây?
Bích Tầm Châu trăm mối vẫn không thể lý giải, cuối cùng chỉ có thể suy đoán hẳn là có liên quan với ánh mắt biến hóa lúc trước của nàng, mà loại biến hóa này, tất nhiên cũng có liên quan với thân phận Bách tộc của Sở Chước.
Đáng tiếc những chấp niệm đó dường như không thể trao đổi với nàng.
Bọn họ đi một đoạn hành trình rất dài.
Chiến trường thượng cổ là một vùng núi đồi mênh mông bát ngát, trừ bỏ núi đồi thấp bé, thì không có hình dạng nào khác.
Ở trong mắt Sở Chước, nơi này là một gò đất nhỏ thấp bé, trong gò đất vùi lấp thi hài, kỳ thực càng giống như từng cái từng cái bãi tha ma, tràn ngập hơi thở thê lương.
Trong lòng của nàng không hiểu sao lại dâng lên một cỗ bi thương nhàn nhạt.
Nơi này có một loại lực lượng khó hiểu, sẽ dễ dàng làm cho người ta bị mê mang trong đó, lúc trước nếu không có âm cát dị thủy kịp lúc phát hiện nàng khác thường, đánh thức nàng, chỉ sợ cuối cùng làm cái gì, ngay cả bản thân nàng cũng không thể nào đoán trước.
Sở Chước thử trao đổi cùng chấp niệm dẫn đường, đáng tiếc vẫn luôn không được nàng ấy đáp lại, điều này làm cho nàng rất tiếc nuối.
Trong lúc nàng cho rằng bọn họ vẫn sẽ luôn tiếp tục đi tới như vậy, nữ tử dẫn đường rốt cục dừng lại.
Nàng quay đầu nhìn qua, một đôi mắt tràn đầy ôn nhu như nước, sau đó chậm rãi vươn tay, chỉ tới một gò đất cách đó không xa.
Sở Chước nhìn lại theo phương hướng nàng ấy chỉ tay, phát hiện gò đất đó và địa phương khác cũng không có gì khác biệt, mà trên gò đất có một thanh trượng dài cắm nghiêng đã mất hết ánh sáng, chỗ đầu trượng được khảm một hạt châu trăng khuyết, chỗ đầu trượng rủ xuống một chuỗi vải lụa loang lổ, đồng thời cũng đã mất đi sự lộng lẫy.
Tổ hợp trượng dài và hạt châu, thoạt nhìn có chút quái dị.
Nhưng mà trên chiến trường thượng cổ, lưu lại càng nhiều vũ khí li kì cổ quái, một đường đi tới, bọn họ nhìn thấy cũng không ít, cho nên trượng dài cùng hạt châu này, dường như cũng không có gì kỳ quái, nếu như không có người đặc biệt dẫn đường, bọn họ không nhất định sẽ dừng lại kiểm tra rồi thấy bọn nó.
Sở Chước ở trong ánh mắt thúc giục không tiếng động của nữ tử, liền đi qua hò đất, đi đến trước trượng dài.
Bộ phận trượng dài lộ ra khỏi mặt đất cao cỡ nửa người, hạt châu treo ở nơi đó giản dị tự nhiên, nhìn không ra khác thường.
Sở Chước không dám vươn tya, sợ duỗi tay ra đụng vào, sẽ giống như những thi hài kia, cuối cùng hóa thành bột mịn biến mất không còn.
Nữ tử ôn nhu nhìn nàng, lại nhìn về phía trượng dài cùng hạt châu đó, dường như đang thúc giục nàng làm gì đó, một đôi con ngươi như nước, giống như có thể nói.
Càng là như thế này, Sở Chước càng không dám đụng vào.
Nàng có dự cảm nào đó, nếu như đụng vào, sẽ có chuyện phát sinh...
Đám người Bích Tầm Châu đứng ở dưới gò đất, nhìn Sở Chước và thanh trượng dài cùng hạt châu, đều có chút khó hiểu, nhưng đều không nói gì, săn sóc canh giữ ở đằng kia.
Thấy Sở Chước không có động tĩnh, trong mắt nữ tử tràn đầy ưu thương, cứ an tĩnh như vậy u buồn nhìn nàng.
Sở Chước: "...!..."
Ngay tại khi Sở Chước chịu không nổi ánh mắt của nàng ấy, khẽ cắn môi dự tính ra tay, đột nhiên trong không khí phát ra một âm thanh ào ào.
Chiến trường thượng cổ vẫn luôn an tĩnh không tiếng động, thanh âm này rất đột ngột.
Sở Chước chợt quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy một bóng dáng màu đỏ xuất hiện xa xa ở giữa gò đất, giẫm lên núi đồi u ám đi đến, một đôi con ngươi màu đỏ tươi gắt gao nhìn chằm chằm nàng.
Sở Chước bị cặp mắt kia nhìn xem mà lông tơ cả người dựng thẳng đứng.
Theo đối phương đi đến, đám người Bích Tầm Châu, Huyền Ảnh, Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng cảm giác được cổ uy áp đáng sợ đó, thần sắc đại biến, vội đến gần Sở Chước, gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng màu máu đi tới chổ này.
Thân ảnh màu đỏ, mang đến cho vùng chiến trường thượng cổ u ám này một luồng ánh sáng tươi sáng.
Theo hắn đi đến gần, mọi người cũng thấy rõ ràng bộ dạng của hắn, đầu bạc mắt đỏ, da trắng răng nanh, đúng là Âm Thi Vương từng gặp mặt một lần.
Mọi người khẩn trương đến hô hấp đều ngừng lại.
Bọn họ không biết vì sao Âm Thi Vương sẽ xuất hiện ở