Sau khi biết được tin tức Hồng Mông chi cảnh mở ra sớm hơn kì hạn, tộc nhân Khuyết thị lại ở lại ba ngày, rốt cục cáo từ rời khỏi.
Sở Thanh Từ và Sở Chước đi tiễn đưa.
Khuyết Quan Hoành nhìn nhìn Sở Chước bọn họ, nói với Sở Thanh Từ: "Thanh Từ, lần này Hồng Mông chi cảnh mở ra, nàng sẽ đi sao?"
Sở Thanh Từ mặc dù không biết vì sao hắn hỏi như thế, nhưng vẫn trả lời chi tiết: "Ta nghe Thanh Sương tỷ tỷ nói, Hồng Mông lệnh có số lượng rất thưa thớt, Tuyết Thần Cung có thể thu được cũng không nhiều, lấy tu vi của ta, dù có Hồng Mông lệnh, cho ta cũng là lãng phí."
Nghe xong, Khuyết Quan Hoành xác nhận nàng sẽ không đi Hồng Mông chi cảnh, thì thầm thở phào trong lòng.
Không biết vì sao, hắn cứ cảm thấy lần này Sở Chước nhất định sẽ đi Hồng Mông chi cảnh, hơn nữa trong tay bọn họ nhất định có Hồng Mông lệnh, nếu như Sở Thanh Từ muốn đi, nói không chừng thật đúng là có thể cho nàng một cái Hồng Mông lệnh.
Ở trong mắt hắn, Sở Chước chính là có bản lĩnh như vậy.
Sở Thanh Giáng hiếm khi không có bắt bẻ hắn, mặt không chút thay đổi đứng ở đằng kia, thẳng đến khi người Khuyết thị ngồi thuyền rời khỏi, tầm mắt hắn như có như không dừng ở trên người Sở Chước.
Trên đường quay về sơn cốc, Sở Chước riêng biệt tách ra với những người khác, đi ở cuối cùng với Sở Thanh Giáng.
"Nhị ca, huynh đang có chuyện gì phiền lòng?" Sở Chước cười khanh khách hỏi.
Sở Thanh Giáng phục hồi tinh thần lại, nhìn đến khuôn mặt tươi cười của nàng, trong lòng đau xót, nhất thời có một loại ảo giác có lỗi với nàng, miễn cưỡng nói: "Không có gì..."
"Gạt người, nhị ca cái mũi huynh cũng đỏ lên rồi." Sở Chước nghiêm trang nói.
Sở Thanh Giáng phụng phịu nói: "Nói bậy, người tu luyện, làm sao sẽ dễ dàng đỏ mũi như vậy." Nhưng chống lại gương mặt cười khanh khách của nàng, lại có chút thẹn thùng.
Sở Chước cũng không thúc giục hắn, chỉ là nhìn ngó hắn như vậy, bộ dạng cười rộ lên đáng yêu lại đáng thương, làm cho người làm huynh trưởng hận không thể sủng nàng trên trời, cái gì cũng chắn hết cho nàng, không cho nàng đi mạo hiểm, chỉ cần nàng vui vẻ mà làm tiểu muội muội của bọn hắn là tốt rồi.
Đương nhiên, hết thảy chỉ do ảo giác.
Nếu nàng thực đáng thương đáng yêu như vậy, cũng sẽ không ở trong lúc chưa tới trăm tuổi, cũng đã trở thành cường giả Thánh Đế cảnh.
Do dự, Sở Thanh Giáng nhịn không được hỏi: "A Chước, Hồng Mông chi cảnh...!muội, muội dự tính đi sao?"
Hắn cúi đầu, giống như không dám nhìn nàng.
"Đi chứ, cơ hội hiếm có như vậy, vì sao không đi?" Sở Chước cất giọng êm ái dễ nghe.
Sở Thanh Giáng ngẩng mạnh đầu nhìn nàng, lo lắng nói: "Nhưng mà nơi đó rất nguy hiểm, nghe nói người đi vào mười không còn một, ít có người có thể sống trở về, đều ngã xuống ở trong Hồng Mông chi cảnh, hiện tại tu vi của muội..."
"Nhị ca, muội biết." Sở Chước thần sắc bình tĩnh: "Nguy hiểm thường đi kèm với kỳ ngộ, trước kia muội cũng là như vậy mà tới đây, càng là địa phương nguy hiểm, càng có thể đột phá bản thân muội.
Nhị ca, muội muốn trở nên mạnh hơn."
Sở Thanh Giáng há miệng thở dốc, ấp úng nói: "Muội không cần như thế, muội còn có huynh, có đại tỷ, có phụ thân, có ông cố..." Tiếp theo, không tình nguyện thêm một câu nữa: "Còn có Bạch chủ, tin tưởng mặc kệ muội là tu vi nào, hắn cũng không sẽ để ý."
Khi nói lời này, hai mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào tiểu yêu thú ghé vào trên vai muội muội nhà mình, như đang ép bức hắn, không cho phép hắn được nói ra lời nào ghét bỏ tiểu cô nương.
Phong Chiếu chậc một tiếng, đá vẫy đuôi, mặc kệ hắn.
Hắn đương nhiên sẽ không ghét bỏ tiểu cô nương của hắn rồi, từ khi nàng mười tuổi, còn là một cây củ cải nho nhỏ, bị nàng lượm trở về, cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng ghét bỏ nàng.
"Muội biết." Sở Chước vẫn cười khanh khách như cũ: "Nhưng muội vẫn muốn trở nên mạnh hơn."
Nàng muốn mạnh lên, mạnh đến không còn người nào dám bắt nạt nhục nhã nàng, mạnh đến không còn ai có thể uy hiếp sinh mệnh của nàng, mạnh đến...!Khả năng mạnh đến lúc thành thần, đây là một loại tín niệm khó hiểu đã khắc sâu vào trong khung, mới sẽ làm cho nàng càng không ngừng tu luyện một khắc nào, không dám dừng lại một bước.
Trước kia nàng không hiểu đây là vì sao, thẳng đến giờ phút này, nàng mới loáng thoáng hiểu rõ.
Nhưng mà thấy vẻ mặt sầu lo lại không đồng ý của hắn, Sở Chước hơi đổi ánh mắt, cười khanh khách nói: "Đương nhiên, còn có một nguyên nhân, muội muốn tấn cấp Hóa Thần cảnh nhanh chút, sau đó tổ chức đại lễ song tu cùng A Chiếu."
Sở Thanh Giáng: "...!..."
Phong Chiếu: "...!..."
Trên vai khi tiểu yêu thú không ngoại lệ không chịu thua kém mà trượt xuống, Sở Chước tiện tay vơ lấy hắn đến trong lòng, giống như đối đãi sủng vật mà âu yếm, vẻ mặt ôn nhu ôm vào trong lòng vỗ về thân thể cứng ngắc của hắn.
Đợi con thú nào đó phục hồi tinh thần lại, toàn bộ thú đều nóng đến giống như hơi nước, nhịn không được rụt đầu vào trong hai móng vuốt, củng vào trong lòng nàng.
Hai mắt Sở Thanh Giáng bốc hỏa trừng trừng nhìn hắn.
Không có người làm ca nào cam lòng chấp nhận muội muội xinh đẹp khả ái vì cùng song tu với một tên nam tử thối mà cố gắng trở nên mạnh mẽ, hắn tình nguyện nàng chỉ là đơn thuần muốn mạnh lên, dù sao đáp án cũng tốt hơn phiền lòng này.
Sở Thanh Giáng nổi giận đùng đùng rời khỏi.
Trong sơn cốc đám người Mặc Sĩ Thiên Kỳ kỳ quái nhìn Sở Thanh Giáng phẩy tay áo bỏ đi, nhịn không được hỏi: "Sở nhị ca làm sao vậy?"
Sở Chước bình tĩnh nói: "Có lẽ là có việc gì gấp."
Đây là bộ dạng có việc gì gấp sao? Rõ ràng chính là bị tức giận bỏ đi rồi.
Một đám người nhìn bộ dạng nàng nói dối không thèm soạn bản thảo, cảm thấy rằng Sở nhị ca hẳn là bị nàng lừa dối đi rồi.
Trở lại nhà gỗ sườn núi, Sở Chước đặt tiểu yêu thú cuộn thành một cục ở trong lòng tới trên giường, sau đó nên làm gì thì làm đó.
Thẳng đến khi sắc trời tối xuống, trong phòng sáng lên một cốc đèn linh quang, nam nhân áo trắng như tuyết nào đó cọ qua, ấp úng lại kiềm nén hỏi: "Chước Chước, nàng, nàng thật sự nghĩ như vậy song tu với ta..."
"Lừa huynh ấy thôi!" Sở Chước lơ đễnh nói.
Phong Chiếu: "...!..."
"Huynh cũng nhìn thấy bộ dạng gần đây của huynh ấy, mỗi ngày đều là cái dáng vẻ thống khổ lại vô lực, ta nhìn mà cũng gấp thay huynh ấy, vốn chính là khuôn mặt xinh đẹp như hoa, lại là ngày ngày dáng vẻ u sầu, không vui đầy mặt, nhìn khiến cho lòng người ta đau." Sở Chước thần sắc bất đắc dĩ: "Tốt xấu gì cũng coi như là huynh trưởng tiện nghi, dù thế nào cũng khuyên giải huynh ấy chút đi."
Phong Chiếu có chút ủy khuất trong lòng, hắn cũng không vui mà, vì sao nàng không khuyên giải hắn chứ? Hại hắn lúc trước vui vẻ hụt.
Lúc này, Sở Chước nghiêng đầu nhìn hắn, dưới ánh đèn mặt tú lệ lại yếu ớt, như cười như không nói: "Thế nào, chẳng lẽ huynh không muốn ta mau chóng tấn cấp Hóa Thần cảnh?"
"Đương nhiên muốn!" Hắn thốt ra, sau đó ở dưới ánh mắt trắng đen rõ ràng nhìn chăm chú của nàng, toàn bộ thú lại thẹn thùng lên: "Nàng, nàng trước kia nói, phải đợi tu vi của nàng đạt tới cảnh giới nhất định, mới song tu cùng ta, lúc ấy nàng là chỉ Hóa Thần cảnh sao?"
Sở Chước cũng không tranh cãi, gật đầu nói: "Đúng vậy, Hóa Thần cảnh và Thần Hoàng cảnh chỉ có một đại cảnh giới, đến lúc đó cũng sẽ không có người nào hiểu lầm kỳ thực là huynh tìm một nữ tu nhỏ tuổi hơn huynh, tu vi thấp hơn huynh làm lô đỉnh."
"Làm sao có thể, ai dám nói!" Thần sắc của hắn chợt tàn bạo,