Hỏi rõ tình huống xong, Phong Chiếu liền thả Thương Chúc ra.
Thương Chúc lại thấy ánh mặt trời, nhìn nhìn sang bốn phía, phát hiện đám người chung quanh di chuyển, lần này trưởng bối sư môn phụ trách dẫn bọn hắn đến đầm lầy độc—— trưởng bối Hóa Thần cảnh chỉ là liếc hắn một cái, rồi lại thấp giọng trao đổi với người môn phái Viêm Thực Sơn có quan hệ thân thiết.
Dường như không ai phát hiện hắn vừa rồi mất tích.
Cái phát hiện này làm cho Thương Chúc càng thêm xác định tu vi của Phong Chiếu cao, ít nhất đều phải cao hơn người tu luyện ở đây.
Ngẫm lại cũng đúng, người dám can đảm xông vào Phượng cốc, hơn nữa đánh Phượng thiếu chủ một trận, còn có thể toàn thân trở ra, tu vi tự nhiên không kém, thậm chí có thể gọi là khủng bố.
Nghĩ đến đối phương khả năng cũng cảm thấy hứng thú với tiên thiên thanh khí trong đầm lầy độc, Thương Chúc không khỏi lo lắng liếc mắt nhìn trưởng bối sư môn ở đây một cái, lại nhìn sang người tu luyện chung quanh không hề có cảm giác, trong lòng âm thầm thở dài, đã có dự cảm, chỉ sợ lần này bọn họ sẽ đến không một chuyến.
Đang nghĩ tới, đột nhiên nghe được phía trước truyền đến tiếng phượng hót.
Tiếng Phượng minh xa xa truyền đến, tiếng kêu lanh lảnh, như thần âm giáng xuống, nháy mắt hấp dẫn mọi người chú ý.
Chỉ thấy ở trong bầu trời bao la xanh thẳm, ráng mây ngũ sắc rực rỡ, phượng loan quanh co khúc khuỷu mà đến, lôi kéo một chiếc xe xa hoa phá lệ hoa lệ, chậm rãi, huy hoàng nổi bật, vừa thấy tư thế này, liền biết là tộc Phượng Hoàng đã đến, hơn nữa nhân vật đến đây, là tương đối tôn quý trong tộc Phượng Hoàng.
Chiếc xe Phượng loan xa hoa dừng lại ở trên đất trống trước đầm lầy.
Sở Chước liếc mắt một cái liền nhận ra Mai cô đến thị nữ Phượng cốc nương theo ở bên cạnh xe phượng loan, hết thảy đều từng tiếp xúc qua trước kia, không cần nghĩ cũng biết, người trong xe này là ai.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quả nhiên, khi mành cửa xốc lên, thiếu chủ Phượng cốc một bộ trường bào Phượng Hoàng Thải Vũ uốn lượn đi ra.
Mười năm không thấy, Phượng Lưu Thanh đã mất đi vẻ chật vật ngày sinh nhật Phượng chủ đó, quý khí bức người, nữ tử mạo mỹ vây quanh bên cạnh, làm cho hắn thoạt nhìn không hợp nhau với hoàn cảnh chung quanh, chính như là thiếu chủ Phượng cốc kiêu hãnh lại xa hoa lúc mới gặp, khi ở trên thuyền cao cao nhìn xuống người khác.
Mọi người thấy hắn xuất hiện, cũng không ngoài ý muốn.
Tin tức tiên thiên thanh khí vừa ra, cho dù là bộ tộc thần thú, cũng sẽ động tâm, càng không cần phải nói Phượng thiếu chủ là người thích mạo hiểm tìm bảo vật khắp nơi, người trên Hồng Mông chi cảnh đã nghe nói qua tác phong làm việc của hắn, cũng không ngoài ý muốn.
Chỉ có Thương Chúc trong đám người lại đại biến sắc mặt, theo bản năng liền muốn tìm Phong Chiếu và Sở Chước.
Chỉ là vừa rồi khi Phong Chiếu kéo y đi qua, là kéo vào trong hắc ám lĩnh vực của hắn, ngay cả người ở nơi nào hắn cũng chưa phát hiện, lúc này càng không thể nào phát hiện bóng dáng hai người đó.
Sở Chước và Phong Chiếu tự nhiên cũng nhìn thấy Phượng thiếu chủ.
Sắc mặt Phong Chiếu lập tức liền thay đổi, Sở Chước lo lắng hắn lại xúc động đánh Phượng thiếu chủ một trận —— nơi này không có Phượng chủ, hắn càng không kiêng nể gì, theo bản năng túm lấy hắn.
Phong Chiếu quay đầu liếc nhìn nàng một cái, tầm mắt rơi xuống tay nàng giữ chặt tay của mình, cũng không giống như dĩ vãng tự kỷ tưởng nàng luyến tiếc mình, không khỏi hỏi: "Chước Chước, nàng lo lắng ta lại đánh hắn?"
Trong thanh âm cất dấu ghen tuông nhè nhẹ ngay cả chính mình cũng không phát hiện.
Sở Chước thấy sắc mặt hắn không đúng, thừa nhận cũng không phải, không thừa nhận cũng không phải, nghĩ đến cái gì, cơ trí nói: "Bạch Ly đại nhân hẳn là cũng đến đây, chỉ không biết nàng ở nơi nào."
Người này chính là bỏ rơi mẹ hắn đã chạy đi, nếu Bạch Ly nhìn đến hắn, không thiếu được lại muốn béo đánh hắn một trận.
Nghe được mẹ hắn đã ở đây, Phong Chiếu dừng lại, quyết định buông tha Phượng thiếu chủ một lần.
Thấy hắn trở nên an tĩnh, Sở Chước không khỏi hài lòng.
Người Phượng cốc sau khi tới đầm lầy, cũng không giống người tu luyện khác, trước còn phải ngóng đợi một phen, bọn họ đã lập tức tiến vào đầm lầy độc, biến mất ở trong đó.
Những người khác thấy thế, cũng rục rịch, rốt cục không kiềm chế được tham lam trong lòng, cũng đi vào theo.
Chỉ là có vài người chuẩn bị chưa đầy đủ, vừa mới tiến vào đầm lầy độc, thì bị độc chướng đầm lầy ảnh hưởng, khi bị một ít độc trùng rắn kiến trong đầm lầy công kích bất ngờ, phản ứng không kịp, thế nhưng rơi xuống đầm lầy, hai chân rơi vào trong đó, thiếu chút nữa bị độc vật trong đầm lầy gặm nhấm trúng.
Này một màn người tu luyện ngoài đầm lầy nhìn thấy nhịn không được lắc đầu, tu vi rất thấp, lại không tự mình hiểu lấy, nóng vội bức thiết, không phải là người thành đại sự, chết như thế nào ở đầm lầy độc cũng không biết.
Phiến đầm lầy độc này mặc dù ở trong mắt người tu luyện là tầm thường, nhưng càng đi trong chỗ sâu, khí độc càng nhiều, chỉ vì trong đầm lầy độc thật sự không có tài nguyên tu luyện gì cho người tu luyện cần, xưa nay sẽ không được bọn họ đặt ở trong mắt, lại không có nghĩa là nó không nguy hiểm.
Cũng bởi vì như thế, những người tu luyện này tuy là biết trong đầm lầy có tiên thiên thanh khí, nhưng khi cảm giác được sát khí phóng lên cao trong chỗ sâu đầm lầy đó, vẫn là đứng ở ngoài đầm lầy trước, dự tính ngóng đợi tình huống bên dưới trước rồi mới đi vào.
Còn người đi vào trước có thể trước tiên tìm được tiên thiên thanh khí rồi lấy đi hay không, thật ra bọn họ cũng không lo lắng, nếu như tiên thiên thanh khí dễ dàng bị lấy đi như thế, thì nó cũng sẽ không quý hiếm như thế.
Sở Chước và Phong Chiếu cũng tiến vào đầm lầy.
Phong Chiếu lúc này biến thành bộ dạng một con tiểu yêu thú, nhảy vài cái lẻn đến trên vai Sở Chước, không chút thu hút.
Khi Sở Chước tiến vào đầm lầy, chung quanh người tu luyện phát hiện tu vi nàng chỉ là Thánh Đế cảnh, tự nhiên sẽ không để vào mắt, rất dễ dàng liền bỏ qua nàng.
Ngày đó khi ở phượng cốc, Sở Chước không lộ diện nhiều lắm, người chứng kiến, đều là nhân vật các thế lực lớn Hồng Mông chi cảnh, nơi này người có thể nhận ra nàng càng ít.
Khi vừa tiến vào đầm lầy, chướng khí đầm lầy cũng không nồng, bốn phương tám hướng chen chúc vọt đến, Sở Chước phủ âm cát dị thủy đến trên người, cũng đưa linh lực ra ngoài, ngăn cách chướng khí chung quanh.
Nước trong đầm lầy cũng không tính là quá đục ngầu, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy một ít bèo