So với kêu cha, Sở Chước càng muốn biết rõ ràng, hiện tại hết thảy là chuyện gì xảy ra.
Vì thế nàng cũng hỏi: "Hai người tới đây như thế nào? Có biết cung điện này và kiếm là chuyện gì xảy ra không? Vừa rồi không gian dao động, là có liên quan với Hồng Mông Kim Kiếm đó sao?"
Vừa rồi Yến Nhã Chính nói ra một lời Hồng Mông Kim Kiếm, hơn nữa khi không gian vặn vẹo xuất hiện chùm tia sáng màu vàng, hiển nhiên là Hồng Mông Kim Kiếm dẫn bọn họ đi đến phiến không gian này, Sở Chước liền biết kiếm vàng đó bất phàm.
Thấy khuê nữ không vội kêu cha, ngược lại chỉ muốn hiểu rõ ràng hết thảy, Sở Nguyên Thương có chút thương tâm, một đôi mắt nhất thời ướt sũng nhìn nàng, đau buồn nói: "Khuê nữ, A Chước, có phải con không muốn nhận cha hay không?"
Sở Chước thấy ánh mắt hắn thế nhưng ẩm ướt, dáng vẻ có khả năng khóc ra bất cứ lúc nào, da mặt có chút cứng ngắc.
Nàng lớn như vậy, còn chưa thấy qua nam nhân như thế.
Không nói người tu luyện ý chí kiên định, ít có điệu bộ yếu đuối, chỉ là một đại nam nhân, cũng có thể đỉnh thiên lập địa.
Cho dù là luyện đan sư Mặc Sĩ Thiên Kỳ gà còi, mặc dù có chuyện liền muốn trốn tránh để cho người ta che chở, nhưng nên thời điểm cường ngạnh, cũng có thể cường ngạnh lên, chưa bao giờ sẽ lộ ra thái độ trẻ con bậc này.
Hắn sẽ không thật sự muốn khóc chứ?
Sở Nguyên Thương vẻ mặt thương tâm nhìn nàng, cha và con gái một người thương tâm, một người cứng ngắc, người chung quanh nhìn xem hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời cũng không biết phải phản ứng như thế nào.
Cuối cùng vẫn là Phong Chiếu chịu không nổi, nhắm mắt làm ngơ, hắn nâng nâng cằm với Phong Ly, chỉ vào Sở Nguyên Thương hỏi: "Ngươi gặp được hắn ở đâu?"
Phong Ly thành thật nói: "Ta đi đến Nhật Thực Hỏa Nhai tìm luyện đan sư, không lâu liền gặp được hắn." Hắn nghiêng đầu suy nghĩ xuống, lại bổ sung nói: "Tìm được luyện đan sư rồi."
"Thật sự?" Ba đứa Huyền Ảnh, Huyễn Ngu cùng Huyền Uyên kinh hỉ hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phong Ly có cũng được mà không có cũng không sao gật đầu.
Huyền Uyên chạy bịch bịch tới, nãi thanh nãi khí hỏi: "Phong Ly, A Kỳ ca ở đâu?"
Phong Ly chỉ vào Sở Nguyên Thương: "Cùng một chỗ với hắn."
Nghe nói như thế, mọi người lại hai mặt nhìn nhau, vị Sở cha này không chỉ có lăn lộn với Phong Ly, còn cùng một chỗ với Mặc Sĩ Thiên Kỳ, cũng đặc biệt có năng lực.
"Nói cẩn thận chút." Phong Chiếu thiếu chút nữa một quyền gõ lên đầu tiểu đệ, nói không đầu không đuôi.
Phong Ly bình tĩnh à một tiếng, dùng một loại giọng điệu bình thản không có bất luận nhấp nhô gì trần thuật một lần.
Hắn lăn tới Tây Cảnh, sau đó tiến vào Phụng thành, ở trong Phụng thành trong lúc vô tình biết được tin tức của Mặc Sĩ Thiên Kỳ, liền theo tin tức tiến vào Nhật Thực Hỏa Nhai.
Tiến vào Nhật Thực Hỏa Nhai xong, bởi vì hắn thích lủi thủi một mình, lại lớn lên có một bộ dạng nhu thuận vô hại rất mang tính lừa gạt, chưa bao giờ chủ động gây chuyện, rất dễ dàng trở thành mục tiêu của đoàn cướp đường, đáng tiếc ai dám cướp hắn cuối cùng đều bị hắn xé.
Cứ như vậy một đường đi tới, một đường tiến vào trong chỗ sâu Nhật Thực Hỏa Nhai, một đường trêu chọc vô số đoàn cướp không có mắt.
Vào lúc hắn đi ngang qua một chỗ hồng châu, vừa vặn nhìn thấy một đám cướp đường cùng hoang thú vây công hồng châu, hồng châu bị linh dây mây giương nanh múa vuốt bảo hộ, giằng co cùng đoàn cướp đường.
Nhìn thấy những linh hoa treo trên linh cây mây, Phong Ly liền nhớ tới linh thực chiến đấu của luyện đan sư —— Luyện Vân Long Đằng, nên đi qua nhìn lên, phát hiện hai người tránh ở trong linh dây mây.
Là luyện đan sư Mặc Sĩ Thiên Kỳ sau khi đi đến Hồng Mông thì không có tin tức cùng một nam nhân xa lạ.
Phong Ly ra tay đánh đuổi đoàn cướp đường này cùng hoang thú, tiến vào hồng châu tìm bọn họ hỏi thăm.
Sau đó trải qua Mặc Sĩ Thiên Kỳ giới thiệu, Phong Ly mới biết được nam nhân đi cùng hắn tên là Sở Nguyên Thương, là cha Sở Chước, nhạc phụ Phong Chiếu, cũng là một hậu nhân Bách tộc.
Tìm được Mặc Sĩ Thiên Kỳ, Phong Ly vốn là muốn dẫn hắn quay về Đông Đô Phong Vân Lâm Hải, nào biết đâu hắn không cam lòng.
Bởi vì hắn và Sở Nguyên Thương ước định xong, cùng đi tìm kiếm động phủ thượng cổ.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ đã tiến vào Nhật Thực Hỏa Nhai từ rất sớm, ở trong này cũng bị một phen đau khổ, đội Quy Nguyên từng tổ đội với hắn cùng nhau tiến vào Nhật Thực Hỏa Nhai, tính luôn cả đội trưởng, vô ý chết ở trong tay đoàn cướp đường, lúc ấy Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng thiếu chút nữa thì bị giết, may mắn Sở Nguyên Thương đi ngang qua cứu hắn một mạng.
Sau đó biết được thân phận của Sở Nguyên Thương, Mặc Sĩ Thiên Kỳ không chút do dự lựa chọn lăn lộn cùng với hắn.
Dù sao Sở Chước bọn họ cũng không biết ở nơi nào, Hồng mông rất nguy hiểm, lấy năng lực một mình hắn, chỉ sợ ngay cả Tây Cảnh cũng không đi ra được, không bằng đi theo một người có thể tin được.
Biết thân phận của Phong Ly, Sở Nguyên Thương lừa dối Phong Ly lưu lại, giúp hắn cùng nhau tìm tới động phủ thượng cổ.
Tiếp theo, động phủ thượng cổ hiện thế, Sở Nguyên Thương đi cướp Hồng Mông Kim Kiếm, Phong Ly giúp đỡ hắn gây sự.
Còn Mặc Sĩ Thiên Kỳ, bởi vì hắn thực lực không cao, Sở Nguyên Thương không dẫn hắn đi theo gây sự, để cho hắn ở lại trong một hồng châu nào đó trên Nhật Thực Hỏa Nhai, chờ đợi hai người trở về.
Bên kia Sở Chước cũng nghe xong Phong Ly không có cảm tình tự thuật, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, nheo ánh mắt lại nhìn qua cha tiện nghi ở trước mặt vẻ mặt chờ đợi nhìn nàng, hỏi: "Ngài biết nơi này có động phủ thượng cổ khi nào?"
"Thật lâu rồi." Sở Nguyên Thương có hỏi thì đáp.
"Về tin tức dị bảo xuất thế trong Nhật Thực Hỏa Nhai, cũng là ngài thả ra ngoài?" Sở Chước hỏi.
Dị bảo xuất thế, kỳ thực là động phủ thượng cổ xuất thế mới đúng.
Cung điện màu vàng là động phủ thượng cổ, hơn nữa có thể là Thần tộc và Bách tộc cùng nhau lưu lại, mới có hơi thở của hai chủng tộc.
Sở Nguyên Thương nhe răng cười: "Đúng vậy, nơi này bị đội trưởng ba đoàn cướp đường nhìn chằm chằm, không thuận tiện làm việc, liền để lộ tin tức ra ngoài, nước phải quấy đục một chút mới dễ mò cá."
"Chẳng lẽ ngài không sợ quá nhiều người đến đây, thực lực rất cao, mất nhiều hơn được sao?" Sở Chước cảm thấy vị cha này đầu óc có vấn đề, gây sự không chê lớn.
"Không có việc gì, động phủ thượng cổ này, không phải ai cũng có thể xông