"Là bộ xương khô mang bọn ta đến."
Sở Chước nói xong, chỉ sang xương khô một mình quỳ ở đằng kia cách đó không xa, linh hỏa trong mắt nó đã tắt, an tĩnh quỳ tại nơi đó, hòa thành một thể cùng ngôi sao hắc ám, khiến cho người ta trong lúc vô tình dễ dàng xem nhẹ tồn tại của nó.
Hiện tại đã biết lai lịch cung điện này rồi, Sở Chước cũng có suy đoán với sự tồn tại của xương khô.
Đám binh xương khô hiển nhiên là người thủ hộ do chủ nhân động phủ lưu lại, tội yêu tuy không phải Thần tộc, lại có được huyết mạch Thần tộc, tội yêu trước khi chết rút ra thần hỏa trong cơ thể, hội tụ vào trong mắt những xương khô này, khiến cho chúng trở thành một khối con rối bất tử bất diệt, làm người thủ hộ động phủ, chỉ cho phép người đặc biệt tiến vào.
Mà người đặc biệt đó...!có lẽ là Thần tộc, có lẽ là Bách tộc.
Ánh mắt Sở Nguyên Thương nhìn lại theo phương hướng nàng chỉ, tiếp theo nhịn không được tự hào nói: "Không hổ là khuê nữ của ta, cái gì cũng không cần làm, liền sẽ có người thủ hộ động phủ mang con tới đây, tốt hơn chúng ta nhiều."
Ngữ khí kiêu ngạo này, người không biết, còn tưởng rằng là công lao của hắn.
Gặp được Sở Nguyên Thương không lâu, người ở đây đều đã nhìn ra bản chất của hắn, là người không đứng đắn.
Cố tình lại biết rất nhiều bí mật, ngay cả bí mật động phủ thượng cổ cũng bị hắn biết, hơn nữa biết được phỏng chừng muốn nhiều hơn bọn họ tưởng tượng.
Phong Chiếu không khỏi xem kỹ người này một lần nữa.
Sở Nguyên Thương hồn nhiên vô tình mặc cho bọn họ xem, cười tủm tỉm nhìn Sở Chước, giống như muốn nhìn ra đóa hoa ở trên mặt nàng: "Khuê nữ, cha còn chưa thấy qua con lớn lên sẽ có hình dáng thế nào đâu, con mang trên mặt là mặt nạ gì? Chính là Nguyệt Hồ Ly ẩn mặt?"
Thấy Sở Chước rơi ánh mắt xuống mặt nạ trên tay hắn, Sở Nguyên Thương giải thích: "Đây là một pháp bảo Nguyệt Hồ Ly thời kì thượng cổ lưu lại—— Nguyệt Hồ Ly ẩn mặt, nghe nói Nguyệt Hồ Ly có thiên diện (nghìn mặt), có thể che giấu dung mạo chân thực nhất của bọn họ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bộ tộc bọn họ chế tạo Nguyệt Hồ Ly ẩn mặt có thể che giấu dung mạo của người tu luyện, không phải Bán Thần cảnh thì không thể lén nhìn thấu, là ta vô ý có được ở trong một chỗ bí cảnh Hồng Mông, rất hữu dụng."
Sở Chước lấy Ngọc Chuyển Nhan trên mặt xuống, lộ ra dung mạo ban đầu.
Sở Nguyên Thương hai mắt sáng quắc nhìn, hai mắt xẹt qua tia sáng kỳ dị, Phong Chiếu nhìn thấy mà trong đầu rất không thoải mái.
"Ngươi xem đủ rồi chưa? Xem đủ rồi, thì tới nói một chút động phủ thượng cổ này, là như thế nào?" Phong Chiếu che ở trước mặt Sở Chước, cho dù là cha, cũng không thể nhìn xem khuê nữ mình chằm chằm như vậy chứ? Đó là ánh mắt gì hả?
Sở Nguyên Thương phục hồi tinh thần lại, nhịn không được liếc mắt trừng hắn một cái, ánh mắt rơi xuống quan tài đá.
Không hề nghi ngờ, Hồng Mông Kim Kiếm là một thanh bán thần khí tội yêu luyện chế ra, có được khả năng cắt qua không gian, nhưng vì sao Mông Kim Kiếm dẫn bọn họ tới đây, vì sao nơi đây lại đặt một khối quan tài đá cùng thi thể, là có ý nghĩa gì?
Mọi người trăm suy tư không thể lý giải.
Lúc này, Sở Chước nhịn không được hỏi: "Vì sao kiếm này kêu là Mông Kim Kiếm? Chính là có liên quan hệ với Hồng Mông chi cảnh?"
Mọi người lại sửng sốt.
Phong Chiếu nói tiếp: "Động phủ này đã là động phủ tội yêu thời kì thượng cổ lưu lại, vì sao tội yêu phải lưu lại động phủ ở Hồng Mông? Chẳng lẽ cùng vạn năm trước ..."
"A!" Sở Nguyên Thương kêu một tiếng.
Mọi người đang tại tự hỏi, bị hắn dọa hoảng sợ, đều trừng to mắt nhìn hắn.
Sở Nguyên Thương lại phút chốc đi đến trước mặt Sở Chước, hai mắt sáng quắc nhìn nàng, nhìn xem đến khi nàng cứng ngắc cả người, hắn thất vọng nói: "Khuê nữ, con chưa thức tỉnh sao?"
Sở Chước bất động thanh sắc nói: "Thức tỉnh cái gì?"
Sở Nguyên Thương vừa nhìn, liền biết nàng là cái gì cũng không biết, càng thêm thất vọng.
Sở Chước nhìn xem cha tiện nghi thất vọng, lại nhìn nhìn Phong Chiếu, hắn trả lại cho nàng một cái thần sắc vô cùng vô tội.
"Ta phải thức tỉnh như thế nào? Có phải ta chưa thức tỉnh, thì ta cũng chỉ có thể vẫn luôn là người phàm hay không?" Sở Chước hỏi.
Sở Nguyên Thương vẻ mặt khó xử nhìn nàng: "Khuê nữ, mấy chuyện này ta nói không tính, nói không chừng sẽ ảnh hưởng đến con tu hành.
Nhưng mà con yên tâm, cho dù con không thức tỉnh, con cũng là khuê nữ của cha, điểm ấy sẽ không thay đổi."
Sở Chước à một tiếng, thần sắc thản nhiên.
Sở Nguyên Thương nhìn xem lại thương tâm lên, cảm thấy cảm tình của hắn và khuê nữ quả nhiên có vết rách, thực khiến hắn thương tâm.
Cuối cùng vẫn là Phong Chiếu nhìn không nổi, chen ở giữa bọn họ: "Bản tọa đang hỏi ngươi, ngươi có biết—— Tư Túc Phất Chước vạn năm trước?"
Sở Chước trừng to mắt.
Sở Nguyên Thương vẻ mặt mê mang nhìn hắn, sau đó suy tư nói: "Nghe nói qua, nghe nói vạn năm trước hiến tế tại Hồng Mông, vì bảo toàn Hồng Mông chi cảnh, bị chết rất thảm, sau khi nàng qua đời, Hồng Mông không dám nhắc đến tên nàng."
Sở Chước: "...!..." Thì ra nàng trước khi chuyển thế trùng tu bị chết thảm như vậy?
"Ngươi hỏi cái này làm chi?" Sở Nguyên Thương hỏi.
Phong Chiếu bỗng dưng cười cười với hắn, dán vẻ vô tội: "Không có gì, chỉ là tùy tiện hỏi thôi."
Khi Sở Nguyên Thương đang kỳ quái, thì thấy tiểu tử đó tiến đến trước mặt khuê nữ hắn, nói: "Xem ra hắn giấu diếm không ít thứ, nàng yên tâm, về sau có rất nhiều cơ hội moi ra."
Tâm tình Sở Chước có chút phức tạp gật đầu, nàng liếc mắt nhìn cha tiện nghi một cái.
Tiếp theo, bọn họ tiếp tục nghiên cứu quan tài đá, cùng với thi thể nữ trong quan tài đá.
Đã xác định đây là tội yêu, Phong Chiếu cũng từ bỏ dự tính bỏ nguyên thần Thần tộc trong dưỡng hồn thạch vào trong thi thể nàng—— tránh cho những Thần tộc đó được tiện nghi, mà là tìm kiếm manh mối một lần nữa.
Quan tài đá bóng loáng, không có bất luận tin tức gì, nữ thi thể trong quan tài đá mặc dù bảo tồn được cực kì tươi mới, trong sức trên người không gì là không tinh xảo, nhưng căn cứ vào tôn trọng đối với người chết, bọn họ cũng không dự tính làm cái gì với nàng ấy—— còn hành vi lúc trước Phong Chiếu lấy kiếm chọc gương mặt của nàng khiêu khích, Sở Chước bọn họ coi như không phát sinh.
Đột nhiên, Phong Chiếu vỗ nắp quan tài, nắp quan tài nặng nề lật mặt lại, bị hắn nâng một tay.
Lúc này, mọi người mới nhìn rõ mặt trái của nắp quan tài cũng không phải là trơn bóng trơn nhẵn, mặt trên vẽ một loạt ký hiệu sắp xếp, ký hiệu rất huyền ảo, phong cách cổ xưa mà thần bí, nhìn xem