Tiểu cô nương Vũ Long lớn lên vô cùng đáng yêu, ngũ quan tinh xảo, có thể dự kiến sau khi lớn lên là cô nương mỹ lệ cỡ nào, lời này từ nàng nói ra, rất có chút ý vị giống như làm nũng.
Bích Tầm Châu nhịn không được liếc nhìn nàng một cái, ánh mắt rất là nhu hòa.
Sở Chước thấy thế, càng thêm khẳng định, tiểu cô nương tộc Vũ Long này cùng Bích Tầm Châu có giao tình thâm hậu, nói không chừng chính là người Bích Tầm Châu đã từng tình nguyện mất đi hình người, cũng muốn tặng đi nửa viên yêu đan.
Tuy nói tác dụng của yêu đan yêu thú đối với thần thú cũng không lớn, nhưng mọi việc đều có ngoại lệ.
Long Cách tộc trưởng tộc Vũ Long rất là săn sóc mà cho người an bài địa phương cho bọn họ nói chuyện, trong chốc lát sau, một đám người chuyển dời đến một gian thiên điện không người khác.
Tiểu cô nương Vũ Long gắt gao nắm lấy tay áo Bích Tầm Châu tới đây.
Long Uyên cũng da mặt dày đi cùng, làm một người Long tộc, kỳ thật hắn cũng khá tò mò quan hệ giữa Long Tích cùng Bích Tầm Châu, đặc biệt là năm đó Long Tích đã từng mất tích qua một đoạn thời gian, tuy rằng Long tộc biết đến cũng không nhiều, nhưng cũng làm hắn vô cùng tò mò.
Vừa đến trắc điện, mấy đứa nhỏ nóng vội nhịn không được liền hỏi: “Tầm Châu ca, sao huynh lại đi vào Vô Quy Hải?”
“Tầm Châu ca, huynh thật sự không rời đi với bọn đệ sao?”
“Tầm Châu ca, đi cùng với bọn đệ đi, nơi này có cái gì tốt? Tộc Bạch Hổ chơi càng vui đó.”
“Đúng vậy, lão nhị, mi cũng không thể có tiểu tình nhân thì quên đồng bạn nha.”
Một bên mồm năm miệng mười vừa nói, một bên còn trừng sang tiểu cô nương Vũ Long.
Tiểu cô nương Vũ Long cũng không cam lòng yếu thế mà trừng trở về.
Huyễn Ngu đứa bại lui đầu tiên, nàng là một con yêu thú đấu không lại thần thú, chỉ có Huyền Uyên không sợ chút nào, đôi mắt trừng đến thật to, phảng phất giống như so với tiểu cô nương Vũ Long xem đôi mắt ai lớn hơn, thì người đó trừng thắng, rồi Bích Tầm Châu sẽ nghe theo người đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mọi người đều không quản mấy tiểu gia hỏa ấu trĩ.
Trên mặt Bích Tầm Châu lộ ra tươi cười nhàn nhạt, không trả lời vấn đề của bọn họ, mà là trịnh trọng giới thiệu tiểu cô nương tộc Vũ Long cho bọn hắn: “Chủ nhân, lão đại, đây là Long Tích, cũng là ân nhân cứu mạng của ta.”
Long Tích bớt thời gian trả lời: “Tầm Châu mới là ân nhân cứu mạng của ta.”
“Nếu là ân nhân cứu mạng, ngươi còn vây nhốt Tầm Châu ca, không cho huynh ấy đi, quá xấu xa.” Huyền Uyên lên án nói.
Long Tích có chút ủy khuất: “Chúng ta từ nhỏ sống nương tựa lẫn nhau, vì sao Tầm Châu không thể cùng ta ở bên nhau? Tầm Châu lưu lại nơi này tu hành, đối với huynh ấy chỉ có chỗ tốt không có chỗ xấu, đi tộc Bạch Hổ có cái gì hay? Nơi đó đều là một đám gia hỏa lông xù xù, chỉ thích gây sự.”
Huyền Uyên vẫn nãi hung nãi hung như cũ: “Các ngươi đều trưởng thành, không thể ở bên nhau.”
“Lớn chỗ nào? Ta còn chưa thành niên đâu!” Tiểu cô nương Vũ Long không cam lòng yếu thế.
“Ngươi già hơn ta nhiều, ta còn chưa tới hai trăm tuổi đâu.” Bánh bao sữa Huyền Uyên ưỡn ngực nói.
Long Tích nhìn đứa bé lùn hơn nàng mấy cái đầu, không lời gì để nói.
Chung quanh người trưởng thành nén cười, không để ý tới hai đứa nhóc con cãi nhau, tiếp tục nói chuyện.
Bích Tầm Châu mỉm cười nhìn Long Tích một cái, nói với Sở Chước: “Chủ nhân, còn nhớ rõ đại lục Cú Mang trước kia ta có nói qua sao?”
Sở Chước gật đầu, ấn theo cách nói của Bích Tầm Châu, hắn là tới từ thành thị đại lục Cú Mang một thế tục giới của Linh thế giới, sau khi hắn hóa hình, thì vẫn luôn ở tại một thành trấn thế tục giới không có người tu luyện, chỉ là sau đó, thành trấn kia bị hậu duệ Thần tộc mang mặt nạ băng ngọc tiêu diệt, Bích Tầm Châu cũng bị trọng thương, trằn trọc đến đại lục Huyền thế giới, bị nàng nhặt được.
Bích Tầm Châu tiếp tục nói: “Kỳ thật ta xuất thế là ở một bí cảnh trên đại lục Cú Mang, phụ thân ta là Bích Ngọc Băng Nhện, mẫu thân là người phàm, mẫu thân cùng phụ thân sau khi ở bên nhau, ngoài ý muốn có ta, vì để ta có thể bình an xuất thế, mẫu thân mất đi tính mạng, phụ thân hao hết tu vi, thọ nguyên cũng đi đến cuối, cùng tạ thế với mẫu thân ta.”
Nói tới đây, Bích Tầm Châu hiếm khi có chút thương cảm.
Có rất ít người tu luyện và người bình thường sẽ ở bên nhau, thứ nhất là người tu luyện có được khả năng thông thiên triệt địa, rất ít ai để mắt đến con người tầm thường nhỏ yếu như con kiến; thứ hai, người tu luyện có được thọ nguyên lâu dài hơn người phàm, mặc kệ người phàm có nỗ lực như thế nào, vẫn bị tư chất bản bóng dáng hưởng, không cách nào đạt tới thực lực như yêu tu bình thường, thọ nguyên cũng cực chịu hạn chế, cho nên hai người rất khó ở bên nhau, nhất định là một bi kịch.
Dđlequydon&ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d
Mẫu thân Bích Tầm Châu tuy là một người thường, lại là một người thường rất có sức quyến rũ, nếu không sẽ không làm một con Bích Ngọc Băng Nhện cấp mười hai khuynh tâm, thậm chí nguyện ý ở bên nhau với nàng, cuối cùng vì hài tử của hai người, hao hết tu vi mà chết.
Thay vì nói là thọ nguyên đi đến cuối, không bằng nói là bồi thê tử âu yếm cùng nhau tiến vào luân hồi.
Cho nên Bích Tầm Châu cũng là một bán yêu.
Cũng may mắn phụ thân hắn nguyện ý hao hết tu vi giữ được hắn, mới làm hắn có được điều kiện càng tốt hơn bán yêu khác, vừa sinh ra đã là Bích Ngọc Băng Nhện cấp mười hai, tu luyện mấy trăm năm sau liền hóa hình thành công.
Bích Tầm Châu là sinh ra ở trong bí cảnh.
Bí cảnh kia kỳ thật là phụ thân hắn tìm kiếm được, cũng đặc biệt phong ấn lại, còn để hài tử chưa hóa hình lưu lại trong bí cảnh, lấy nơi này tới bảo hộ hắn.
Bích Tầm Châu thành công hóa hình, sau đó lại tiếp tục tu luyện, thẳng cho đến khi tu luyện đến Tinh Linh Cảnh, rốt cuộc có thể mở ra phong ấn do phụ thân thiết lập, rời đi bí cảnh.
Bởi vì là một người trưởng thành ở trong bí cảnh, không ai dạy dỗ, cho dù có truyền thừa phụ thân lưu lại, nhưng cũng không nhiều lắm.
Cho nên khi Bích Tầm Châu rời đi bí cảnh, là một con nhện vô cùng đơn thuần, tuy có được thực lực yêu tu hóa hình, lại thường xuyên bị người khác lừa, có một lần, thiếu chút nữa bị người ta lừa đến địa phương không đàng hoàng nào đó, cũng may mắn thực lực của hắn cường hãn, mới có thể bình an chạy ra được.
Ở một lần lại bị người lừa, là Long Tích giúp hắn.
Long Tích tuổi nhỏ, không chỉ có giúp hắn đánh người lừa hắn, còn lãnh hắn về nhà.
Lúc ấy Bích Tầm Châu còn thực đơn thuần, không có nơi để đi, cũng không biết đi nơi nào, hơn nữa cha mẹ ảnh hưởng, hắn cảm thấy người phàm đều là tốt, liền ngoan ngoãn đi theo tiểu cô nương người ta về nhà.
Ngay lúc đó Bích Tầm Châu cho rằng, Long Tích là một người phàm.
Bởi vì trên người Long Tích không có hơi thở của người tu luyện, tựa như một người phàm.
Long Tích mang Bích Tầm Châu đến một thành trấn thế tục giới không có người tu luyện cư trú.
Vừa vặn thành trấn này, cũng là