Hôn lễ của Thục Viện vì chuyện Hoàng đế té xỉu mà tạm dừng,
nhưng cuối cùng vẫn là Hoàng hậu chủ trì đại cục, Thục Viện xem như có
thể thuận lợi rời cung theo phò mã đến phủ công chúa, tiệc cưới cũng vẫn theo lẽ thường cử hành trong phủ công chúa. Từ Man sốt ruột cho bệnh
tình của cữu cữu, cho nên chỉ ăn vài miếng, rồi lấy cớ trong người không thoải mái, cùng mẫu thân, hai vị tẩu tử và cả Thục Gia rời đi. Từ Man
đi ra mới phát hiện, có không ít nữ quyến quan gia lúc này cũng lục đục
trở về nhà mình, trong đó bao gồm cả nhị phòng Gia Cát gia và cả nhà
Hoàng Tú Lệ.
Mấy nhà gặp mặt chỉ tùy tiện nói vài
câu, mọi người dường như không có tâm tư dự tiệc cưới, Từ Man ngồi lên
xe ngựa của mẫu thân, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của mẫu thân, có chút thiếu
kiên nhẫn nói: “Cữu cữu…”
“Đoán là có người truyền tin ra.” Đại trưởng công chúa tuy ánh mắt lộ vẻ lo lắng, nhưng không hoảng hốt.
“Cung nữa kia là cố ý ạ?” Từ Man đã sớm thấy có gì đó không ổn, mẫu thân vừa nói, nàng liền càng khẳng định.
“A Man, chuyện này con đừng xen vào, hôm nay con trở về phủ, đóng cửa
không ra ngoài, chuyện gì cũng đừng tham dự, cứ ở yên trong phủ.” Đại
trưởng công chúa không muốn nhiều lời, sự tình không đơn giản như họ
nghĩ. Hoàng đế té bất tỉnh quá đột ngột, hơn nữa lại là trong ngày này,
bao nhiêu mệnh phụ bao nhiêu đại thần đều ở trong cung, đụng phải cung
nữ hấp ta hấp tấp kia, xem ra có rất nhiều người đã biết Hoàng đế té
xỉu, chuyện này thật sự không giống như là ngẫu nhiên.
Từ Man mở miệng toan muốn nói, lại bị ánh mắt sắc bén của mẫu thân dọa, mẫu thân chưa từng dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng, cho dù lúc nàng vừa
mới xuyên đến đây, cố chấp rất nhiều chuyện của kiếp trước, không thể
thích ứng xã hội này, lại tự cho là đúng làm ra rất nhiều việc ngốc, mẫu thân cũng chưa từng nghiêm khắc như lúc này.
Thấy nữ nhi ủy khuất cúi đầu, Đại trưởng công chúa thở dài, vuốt ve đầu con thở dài nói: “Con không còn nhỏ nữa, đã làm dâu nhà người rồi, nên nghĩ
nhiều cho nhà chồng hơn chút, đừng cứ xử trí theo cảm tính nữa.”
Từ Man khụt khịt mũi, gật gật đầu, có một số việc nàng quả thật quá ngây
thơ, có lẽ nàng đã thay đổi được vận mệnh của quận chúa trong sách,
nhưng không có nghĩa là cốt truyện của tác giả sẽ không vòng trở lại.
Trong sách, ở kiếp sau khi Hoàng Tú Oánh sống lại, Hoàng đế trước tiên
chỉ là té xỉu, sau đó bắt đầu hôn mê, mãi đến băng hà.
“Cữu cữu… con có thể đi thăm cữu ấy được không?” Từ Man nhỏ giọng hỏi.
Đại trưởng công chúa mệt mỏi tựa vào vách xe, lắc đầu nói: “Yên ổn đợi
trong phủ đi, nếu quả thật không sao, mẹ sẽ phái người gọi con vào
cung.”
Từ Man bất đắc dĩ, nhưng cũng biết việc này mình không thể giúp được gì.
Nguồn truyện: macthienyblog.wordpress.com
Xe ngựa đi đến ngã ba, Từ Man chào tạm biệt mẫu thân và Thôi thị xong,
liền thấy Gia Cát Sơ Thanh cùng Gia Cát Sơ Liêm cưỡi ngựa từ phía sau
chạy lên, mọi người chỉ dựa theo lẽ thường hỏi han vài câu, rồi ai nấy
ngồi xe ngựa về nhà mình. Từ Man thậm chí chưa kịp nói với Chu Hoàn vài
câu, xe ngựa đã chạy về phủ quận chúa.
Vào phủ, Từ
Man vừa vào đến chính phòng bèn vẫy lui nha hoàn, nàng mặt mày lo lắng
đi đến trước Gia Cát Sơ Thanh, hai tay nắm chặt nói: “Chuyện của cữu
cữu, chỗ các huynh có nghe nói chưa?”
Gia Cát Sơ
Thanh sắc mặt cũng không tốt, nhưng dẫu sao có phần trầm tĩnh hơn Từ
Man, bèn ôm nàng trấn an: “Có biết, nhưng nghe nói không có gì đáng
ngại.”
“Sao lại không đáng ngại được, rốt cuộc là té
xỉu ở đâu?” ban nãy Từ Man ở trong hậu cung, không có tại tiền điện,
đằng trước rốt cuộc xảy ra chuyện gì, vẫn chưa có người đến nói nàng
biết.
Kỳ thực Gia Cát Sơ Thanh cũng biết rõ ràng,
nhưng vẫn nói ra chuyện mình nghe thấy: “Hình như là vừa ra khỏi Thừa
Đức Cung, bèn té xỉu ở trước điện, bị rất nhiều cung nữ thái giám nhìn
thấy.”
“Chuyện này rõ ràng xuất hiện điểm không đúng, chỉ tiếc mẫu thân không muốn muội nhúng tay vào.” Từ Man ủ rũ ngồi
xuống băng ghế nệm, dáng vẻ rất cô đơn.
Gia Cát Sơ
Thanh ngồi xuống đối diện, sáp tới hôn lên má nàng, thấp giọng nói:
“Muội đừng gấp, chậm nhất ngày mai sẽ có tin tức.”
Bấy giờ Từ Man mới sực nhớ, Gia Cát Sơ Thanh chính là ám kỳ (quân cờ bí
mật) của Hoàng đế cữu cữu, cho dù người khác đối với Gia Cát Sơ Thanh có vài phần kính trọng, cũng chỉ vì tổ phụ hắn là đương kim Tả tướng, thậm chí bây giờ còn có không ít người đều ngầm cười nhạo Gia Cát gia xuất
ra một kẻ thương nhân cả người đầy hơi tiền.
“Huynh thấy chuyện này có thể hay không…” Từ Man sợ hãi trừng mắt nhìn Gia Cát Sơ Thanh nói.
Trong lòng Gia Cát Sơ Thanh đau xót, ôm Từ Man vào lòng, để nàng ngồi lên đùi mình, cảm thụ nội tâm nàng bất an, ôn nhu nói: “Đừng sợ, cho dù thật sự xảy ra chuyện gì, cũng không dậy sóng nổi.”
Nguồn truyện: macthienyblog.wordpress.com
Thế nhưng, sự tình đã vượt xa không đơn giản như Đại trưởng công chúa và
Gia Cát Sơ Thanh dự liệu, sau ngày công chúa Thục Viện đại hôn, Hoàng đế lại không thượng triều, nghe nói hôm ấy sau khi té xỉu, đầu đụng phải
bậc thang trên đại điện, đến nay vẫn hôn mê bất tỉnh, cũng đã đi mấy đợt thái y rồi, đều nói là bị tổn thương phần đầu, chỉ có thể cẩn thận chăm sóc, không dám hạ thuốc mạnh, sợ tổn thương đến gốc rễ, về phần khi nào thì tỉnh lại, cũng chỉ có xem ý trời.
Từ Man biết
được tin này, tức đến thiếu chút nữa bật cười, người bên cạnh Hoàng đế
đều chết cả sao? Sau khi hôn mê cư nhiên còn có thể ngã cầu thang, thế
đám thái giám và cung nữ tùy thị kề bên người đều để trang trí sao? Cái
này muốn nói bên trong không có quỷ, ai cũng không tin.
Ngay sau đó, trên triều đình người của Hữu tướng sôi nổi bất thường, vì
Hoàng đế hôn mê, triều chính không người chủ trì, bọn họ đều rối rít đề
xuất một vị hoàng tử ra xử lý triều chính, nhằm tránh cho triều chính
hoang phế. Ngay cả công chúa Thục Thận và công chúa Thục Viện đã gả đi
cũng liên tiếp vào cung, sát cánh cùng mẹ đẻ để tạo áp lực cho Hoàng
hậu, lấy lý do đích tử tuổi còn nhỏ, hy vọng có thể để cho trưởng tử
nhiếp chính.
Trong khoảng thời gian này, vì trên
triều đình có biến cố mà nhà họ Hoàng và nhà Gia Cát vốn đang định nghị
thân cho nữ nhi, đành phải tạm thời gác lại, nhằm tránh đầu sóng ngọn
gió. (chỉ nhà Hoàng Tú Lệ và Gia Cát Mỹ Yên)
Trong phủ quận chúa, Gia Cát Sơ Thanh hình như cũng có thái độ khác thường,
chẳng những không còn mỗi ngày ở trong phủ bầu bạn bên cạnh Từ Man nữa,
ngược lại liên tiếp lấy cớ bận việc buôn bán, đi sớm về trễ. Từ Man nhận ra dạo gần đây tuy hắn không biểu lộ ở trước mặt mình nhiều lắm, nhưng
lúc hai người ở bên nhau, hắn sẽ thỉnh thoảng thất thần, tình huống như
vậy, trước đây hoàn toàn không chưa xảy ra, cho nên Từ Man suy đoán,
tình thế trong hoàng cung khẳng định không đơn giản như bọn họ tưởng
tượng lúc trước.
“Cũng không biết trong cung thế nào
rồi, mẫu thân lại không cho muội vào cung,
đại ca và phụ thân lại càng
không gởi thư cho muội.” Một ngày nọ Từ Man thấy Gia Cát Sơ Thanh trở
về, thật sự không nhịn được nữa, ngồi trên giường hẹp oán giận hai câu.
Gia Cát Sơ Thanh hơn nửa ngày không nói gì, tựa hồ đang suy tư gì đó, sau
lại hỏi: “Nhị nương nương muội thời gian trước không phải ra ngoài du
ngoạn sao?”
Từ Man chớp mắt mấy cái, không biết sao
Gia Cát Sơ Thanh tự dưng lại hỏi cái này, có điều một thời gian trước
công chúa Hòa Húc quả thật có mang theo phò mã đi du ngoạn, đại hôn của
công chúa Thục Viện, dì ấy cũng không vội trở về, quà cưới vẫn là nhờ
công chúa Hòa Phong mang đến.
“Muội có nghĩ cũng nên đi du ngoạn một thời gian không, huynh nghe nói Tây Hồ rất đẹp…”
Từ Man tiến lên một phen giữ chặt Gia Cát Sơ Thanh, cấp bách nói: “Có phải trong cung đã xảy ra chuyện không?”
Gia Cát Sơ Thanh biết mình mà nói như vậy, sẽ khiến cho nàng hoài nghi,
nhưng hắn thật sự không hy vọng Từ Man đến gần đầm nước đục trong cung
kia. Gần đây Đại trưởng công chúa vào cung, đều phát hiện trong cung dị
thường, rất nhiều cung nữ thái giám chưa từng thấy qua, dường như lợi
dụng tình trạng không thể khống chế, chiếm cứ được không ít vị trí trọng yếu, mà Hoàng hậu gần đây tựa hồ bị kích thích quá lớn, cũng đã bắt đầu nằm trên giường dưỡng bệnh. Nhưng Hoàng đế đến nay vẫn chưa tỉnh lại.
“Trong cung hoài nghi Hoàng đế có khả năng trúng độc.” Gia Cát Sơ Thanh vẫn
chọn lựa ăn ngay nói thật: “Có điều bất luận kiểm chứng như thế nào, kết quả đều có liên lụy đến Hoàng hậu nương nương.”
“Không thể nào, sao cữu mẫu có thể hạ độc cữu cữu được, bọn họ thiếu niên đã
quen biết, tình cảm vốn thâm hậu, nếu không phải nhà họ Hoàng bức bách,
cữu mẫu đã sớm gả cho cữu cữu.” Từ Man có thế nào cũng không tin tưởng
cữu mẫu sẽ là hung thủ.
Gia Cát Sơ Thanh vội vỗ về
lưng nàng, gật đầu nói: “Chuyện này quả thật không có khả năng là Hoàng
hậu làm, không nói việc điều tra quá mức dễ dàng, mà Hoàng hậu cũng
không cần phải làm như vậy, không phải là có người muốn ngăn cách Hoàng
hậu và Hoàng thượng sao, cũng không hy vọng Hoàng hậu nhúng tay vào
chuyện tĩnh dưỡng của Hoàng thượng.”
“Là Hoàng mỹ
nhân! Là Hoàng mỹ nhân đúng không?” Từ Man cảm thấy tim mình như muốn
nhảy lên cổ họng, tình tiết như vậy, tuy rằng có khác biệt với trong
sách, nhưng đại khái phương hướng cũng không sai. Sau khi Hoàng đế hôn
mê, Hoàng mỹ nhân nhanh tay nắm được đại cục trong cung, thẳng đến khi
Hoàng đế vô cớ đột tử, Đại hoàng tử bỗng chốc chiếm được quyền chủ động, sau đó kế vị.
Từ Man yên lặng ngẩng đầu nhìn Gia Cát Sơ Thanh, trong sách Gia Cát Sơ Thanh là trượng phu của Hoàng Tú Oánh,
mặc dù trong trận cải cách kia không đưa đến tác dụng gì, nhưng hắn lại
giữ thái độ trung lập, hơn nữa đoạn cuối của truyện, bình yên vô sự.
Nhưng mà, hiện tại đã không còn giống như trong sách diễn tả, bây giờ
Gia Cát Sơ Thanh đã là trượng phu của nàng, nhưng nàng khẳng định đã
đứng bên cạnh Hoàng đế cữu cữu, vậy nếu sự tình phát triển như trong
sách, phải chăng… phải chăng Gia Cát Sơ Thanh cũng theo nàng rơi vào kết cục chết thảm?
Gia Cát Sơ Thanh cảm giác được cả
người Từ Man phát run, cho là nàng bị chuyện trong cung dọa sợ, vội hỏi: “Trong cung mặc dù không biết nguyên nhân bị Hoàng mỹ nhân khống chế,
nhưng chúng ta cũng có con đường của riêng mình, chỉ cần biết rõ Hoàng
thượng bị trúng độc gì, đừng quên, chúng ta còn có Phạm thái y.”
“Huynh có biết ông ta đang ở đâu không?” Từ Man thở hổn hển, nàng cũng từng
tìm Phạm thái y đến xem bệnh cho cữu cữu, nhưng phái người đi, lại phát
hiện ông ta đã rời đi từ lâu.
“Biết, nhưng không thể để ông ta lộ diện.” Gia Cát Sơ Thanh gần như dán sát tai Từ Man nói.
Từ Man nhớ tới một nhà Hoàng mỹ nhân tâm địa ác độc, cũng vội hỏi: “Thật là như thế, chính là bị trúng độc ư…”
“Yên tâm, muội phải tin tưởng hoàng thượng gian khổ bao nhiêu năm nay, tuyệt đối sẽ không dễ dàng bị hạ gục như vậy chứ.” Gia Cát Sơ Thanh không nói nhiều, có một số việc quá phức tạp, Từ Man biết cũng không có lợi.
“Vậy a đa và đại ca muội bọn họ ra sao rồi?” Từ Man nghĩ hiện tại nếu nhà họ Hoàng đắc thế, phủ công chúa tuyệt đối sẽ không yên ổn.
“Dù sao ba vị công chúa đều là tỷ muội của hoàng thượng, tình cảm lại tốt,
nhà họ Hoàng tạm thời không có khả năng động thủ.” Gia Cát Sơ Thanh cũng biết rõ khúc mắc giữa nhà họ Hoàng và phủ công chúa, năm đó hôn nhân
của công chúa và Tả tướng quân, giống như một câu truyện cười, nay nhà
họ Hoàng dường như sắp sửa ngẩng đầu, hơn nữa dường như còn có khẩu vị
lớn hơn so với Đại Đô Đốc năm đó.
Từ Man nhớ bây giờ
Từ gia tổ mẫu đã sớm mất, như vậy phụ thân và đại ca tuyệt đối sẽ không
có khả năng vì Từ gia tổ mẫu mà xảy ra chuyện chết ở bên ngoài, hơn nữa
nhị ca hiện đang ở quân doanh, cho dù nhà họ Hoàng muốn động, tay cũng
không với xa được như vậy. Nhưng trong sách có ghi lại chuyện ôn dịch và gian lận ở trường thi, đến bây giờ còn chưa xảy ra, như vậy có nghĩa
là, rất có thể sẽ xảy ra trong những năm này, dù sao trong sách ghi lại
năm Hoàng Tú Oánh gả cho Gia Cát Sơ Thanh cũng không bao lâu so với năm
mình lập gia đình.
“Muội đừng nên suy nghĩ lung tung, Mai bà bà và Cẩn bà bà ngày mai sẽ đến phủ ta, giúp muội quản chuyện
trong phủ, muội cũng có thể lén trốn việc nhiều hơn.”
Gia Cát Sơ Thanh và Từ Man đã sớm muốn đón hai người đến, nhưng hai vị lão
nhân đều cảm thấy ở riêng vẫn hơn, lại không ngờ rằng, giữa thời khắc
này, hai vị ấy lại chủ động đề nghị vào phủ.