Mai bà bà cùng Cẩn bà bà đến phủ quận chúa đúng lúc này, Từ Man không cần nghĩ cũng biết, hẳn là hai bà cũng hiểu được tình thế trong
cung gần đây không ổn, mà phủ công chúa đã có phò mã cùng thế tử Trực
vương, nhưng phủ quận chúa ngoài Gia Cát Sơ Thanh dạo này thường xuyên
xuất môn ra, cư nhiên chỉ có mình Từ Man, điều này khiến cho hai vị lão
nhân họ hơn nửa đời người nhìn hết biến hóa cung đình, thấy thực tại
đúng thật là không ổn.
Kỳ thật hai vị lão nhân lúc
trước cũng thường đến đây ở lại ngắn hạn, giúp đỡ Từ Man xem sổ sách,
dạy dỗ hạ nhân, người trong phủ đều biết địa vị của hai vị lão nhân này, không hề dám khinh suất. Nhưng lần này là chủ động ở lại lâu dài, đúng
là chưa từng thấy, cho nên Từ Man nhân lúc hai người chưa đến, vội sai
người thu dọn sân viện của họ, đặc biệt sai tiểu nha hoàn hầu hạ họ lúc
trước đi chuẩn bị một ít vật dụng cần thiết thực.
Kiếp này Từ Man không có tổ mẫu, Từ gia tổ mẫu lại là cái đức hạnh kia, Mai
bà bà cả đời trung thành với phu nhân Trực vương, vì bảo hộ phò mã mà
nếm đủ khổ sở, nhưng chờ sau khi chân tướng sự tình rõ ràng, bà chẳng
những không ở lại phủ công chúa hưởng vinh dưỡng, ngược lại cùng muội
muội trong cung chuyển đến một tiểu viện cùng chung sống những năm cuối
đời, hầu như không có chuyện gì thì cũng không đến quấy rầy phủ công
chúa, càng miễn nói tới gì mà báo ơn, trong thâm tâm bà, chỉ hy vọng
trong những tháng ngày còn sót lại này, được nhìn thấy cả nhà phủ công
chúa hạnh phúc an khang. Cũng chỉ điểm ấy thôi, không riêng gì Từ Man mà Đại trưởng công chúa cực kỳ kính trọng, thường xuyên phái người tới hỏi han cuộc sống của bà.
“Sơ Thanh, huynh thấy cữu cữu
liệu có đứng lên được không?” Từ Man nằm trên giường được Gia Cát Sơ
Thanh ôm vào trong ngực, nhìn màn che tối như mực, nghĩ đến biến hóa bên ngoài mấy ngày nay, mở miệng hỏi.
Gia Cát Sơ Thanh dán tại sau lưng Từ Man, hai mắt khép hờ, chỉ lẳng lặng nằm như vậy, đem tóc hai người trải cùng một chỗ.
“Hoàng thượng ngài ấy cũng không chỉ có một mình.”
Từ Man nhớ tới mẫu tộc Chu gia của cữu cữu, còn có Triệu tướng quân ở biên quan và cả quan hệ thông gia giữa Gia Cát gia cùng Chu gia, thậm chí là một nhà Đinh Hạo Nhiên mà lúc đọc sách nàng cực kỳ ghét. Những người
này vẫn luôn theo Hoàng đế “có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu”, chiếu theo lẽ thường, thì tuyệt đối không có khả năng khoanh tay đứng nhìn.
Hơn nữa, kiếp này Hoàng Tú Oánh đã biến thành như vậy, hẳn là Đinh Hạo
Nhiên cũng sẽ không bị nàng ta mê hoặc.
Đầu óc mơ mơ
màng màng, Từ Man cũng không biết mình thiếp đi khi nào, nhưng vẫn cảm
nhận được sự ấm áp luôn khiến người an tâm của người sau lưng.
Nguồn truyện: macthienyblog.wordpress.com
Ngày hôm sau, Mai bà bà cùng Cẩn bà bà quả nhiên đến từ sáng sớm, quen cửa
quen nẻo trở lại viện của mình, liền bắt đầu không chịu ngồi yên xem xét tình huống bên trong phủ, có điều lúc này lại nghiêm khắc hơn. Từ Man
hiểu được, tại thời điểm then chốt này, không thể để người ngoài quấy
nhiễu vào trong phủ được.
“Hôm nay phủ công chúa đưa
tin đến, nói là hai vị ma ma đến đây, phải cần người hầu hạ, sợ chủ mẫu
không đủ nhân thủ, một lát sẽ đưa một gia đình hạ nhân qua đây.” Thanh
Mai hầu hạ Từ Man ăn sáng xong, mới cho hay, lúc này Gia Cát Sơ Thanh đã đi ra ngoài.
Từ Man nhíu mày, nhìn về phía Thanh Mai, cầm khăn tay lau khóe miệng nói: “Là mẫu thân ta nói ư?”
“Phải ạ, là Thanh Duẩn tỷ tỷ bên người công chúa đích thân đến.” Thanh Mai
cũng hiểu người trong phủ quận chúa kỳ thật đã quá nhiều, nhưng cũng
không ngại mẫu thân người ta sủng nữ nhi mà.
Từ Man cũng nghĩ gần giống Thanh Mai, chỉ xem như mẫu thân thương mình, không nhiều lời nữa.
Nàng ăn xong vốn muốn dạo bộ trong vườn một chút, bỗng thấy Hương Xuân từ ngoài đi vào, vẻ mặt cau có.
“Sao vậy?” Từ Man ngồi trở lại lên ghế hỏi.
Hương Xuân cung kính khom người, thi lễ nói: “Hồi bẩm chủ mẫu, bên ngoài có phu nhân Tào gia cầu kiến.”
Từ Man thắc mắc nhìn về phía Thanh Mai, phu nhân Tào gia nào, sao nàng không biết.
Thanh Mai ngẫm nghĩ đoạn lắc đầu.
Hương Xuân thấy thế, lập tức vội la lên: “Còn không phải ban đầu là Hoàng gia Đại cô nương sao, bây giờ đã trở thành Tào phu nhân, đúng là mạnh miệng hẳn ra, còn nói gì mà nếu chúng ta không cho ả vào, chắc chắn sẽ hối
hận.”
Bấy giờ Từ Man mới nhớ Hoàng Tú Oánh trước đó gả cho võ tướng Tào gia, chẳng trách là Tào phu nhân.
“Ngươi không bảo hạ nhân nói là ta trong người không khoẻ, không tiếp khách sao?”
Hương Xuân tức đến nước mắt lăn trong hốc mắt, khụt khịt mũi, cả giận nói:
“Sao dám chưa nói ạ, không cho họ vào họ liền rêu rao khắp nơi bên
ngoài, toàn nói mấy lời rất khó nghe.”
“A, lâu không
gặp, nàng ta đúng là có bản lãnh nhỉ?” Từ Man không hề tức giận, xung
quanh phủ quận chúa của nàng cũng không đông người, cho dù có truyền ra
cái gì thì thế nào, nàng là quận chúa lại gả cho vị hôn phu tốt, ai còn
dám lên mặt với nàng, cho dù có kẻ không biết sống chết, sau này cũng có cách sửa trị, có điều Hoàng Tú Oánh trước kia hận không thể nhượng bộ
lui binh với mình, sao lúc này lại đích thân tới cửa, “Bọn họ? Không
phải một mình Hoàng Tú Oánh đến sao?”
Hương Xuân hất
mặt qua, đỏ cả mũi nói: “Nàng ta dẫn theo hơn hai mươi thị vệ, xem chừng bộ dáng từng là tham gia quân ngũ, có điều lời ả nói, quả thật là…”
Từ Man định thần lại, Hoàng Tú Oánh dám lôi đoàn nghi thức xuất môn, còn
dám mang theo nhiều thị vệ đến diễu võ dương oai trước cửa phủ quận chúa nàng, chẳng lẽ trong cung…
“Thị vệ trong phủ đâu?” Từ Man đứng dậy, hỏi Thanh Mai bên người.
Thanh Mai vội thưa: “Ngoài thân vệ của quận chúa ra, tất cả đều đang canh chừng mọi nơi trong phủ ạ.”
“Truyền lời ta, bảo thân vệ của ta đuổi đám người ngoài cửa kia ra khỏi đường
lớn, thời điểm tất yếu…” Từ Man thản nhiên nói: “Giết gà dọa khỉ cũng
không sao cả.”
“Vậy Tào phu nhân thì sao ạ?” Thanh
Mai bất an nói, ả ta lộ liễu chẳng hề kiêng nể như thế, xem ra người
trong cung nhất định sẽ làm chỗ dựa cho ả ta.
“Ta là
cháu gái của hoàng thượng, nàng ta dám đến trước mặt ta diễu võ giương
oai, cũng không thể không để ta chiêu đãi nàng ta tử tế chứ.” Từ Man hừ
lạnh một tiếng, đảo con ngươi mắt: “Đợi tất cả thị vệ của nàng ta cút
hết rồi, thì cho nàng ta vào.”
Hương Xuân nghe xong, lập tức xoay người đi ra ngoài, đến nhị môn bảo người ra truyền lời.
Thanh Mai thấy Từ Man không có tâm tư dạo vườn, bèn cởi áo choàng nàng ra,
vừa cởi vừa nói: “Có cần báo cho hai vị ma ma một tiếng không ạ.”
“Chút chuyện vặt này mà đã làm phiền đến các bà, sau này ta còn quản gia thế
nào.” Từ Man lắc đầu, cùng lắm chỉ một Hoàng Tú Oánh mà thôi, bất kể
ngày sau kết cục có thế nào, ít nhất nàng đã thay đổi cốt truyện sau khi Hoàng Tú Oánh trọng sinh, đặc biệt ở mặt hôn sự, Hoàng Tú Oánh tuyệt
đối không thể xem là thắng nữa.
Uống trà, đọc sách,
Từ Man lười nhác ngồi trong nội thất, vẫn y hệt như ngày thường. Thanh
Mai đứng một bên hầu hạ, mặt ngoài cũng không nhìn ra chút khác thường.
Thật giống như ngoài đại môn không có ai tranh đấu, cũng không có sự
kiện máu tanh gì vậy.
“Hồi bẩm chủ mẫu,
Tào phu nhân
cầu kiến.” Hương Xuân lại một lần nữa đi vào, sắc mặt tuy có chút trắng
bệch, nhưng ánh mắt đặc biệt sáng.
“Người chúng ta có ai bị thương không?” Từ Man lật sách, đến cả mí mắt cũng không nâng.
Hương Xuân bộ dạng phục tùng nói: “Chỉ có một người bị thương cánh tay, còn
đối phương có một người chết, còn lại mười người trọng thương.”
Tay cầm sách của Từ Man thoáng khựng lại, song vẫn lật qua.
“Tào phu nhân vẫn chờ ngoài cổng lớn…” Hương Xuân thấy Từ Man không nói tiếp, bèn nhắc nhở.
“Nàng ta cũng thật cố chấp.” Từ Man ngẩng đầu gập sách lại, bưng chén trà lên nhấp một ngụm, mới chỉnh chỉnh cây trâm trên đầu, thong thả nói: “Một
khi đã như vậy, nếu ta không gặp nàng, cũng thật không hợp tình hợp lý
rồi, cho nàng ta vào đi…”
Hương Xuân lần này không đi ra ngoài, vén màn đứng ở cửa gọi một tiếng, liền sai một nha hoàn đến đằng trước truyền lời.
“Ngươi lui xuống trước đi, bảo ma ma ở nhị môn thưởng cho thân vệ bị thương
năm mươi lượng, rồi bảo đi tìm một đại phu chữa thương giỏi nhất đến
khám cẩn thận, những người còn lại, mỗi người thưởng ba mươi lượng, cho
thêm mỗi người hai bộ y phục mùa đông.” Từ Man lại phân phó.
Hương Xuân thưa vâng, xoay người đi ra ngoài.
Lần này Hoàng Tú Oánh thật ra không để cho Từ Man chờ lâu, tuy được hai nha hoàn đỡ, nhưng đi đứng có hơi mềm nhũn, nhưng chiếc cằm luôn rướn lên
kia rốt cuộc không khiến nàng ta rơi mất khí thế.
“Nếu ngươi không hành lễ với ta, bất cứ lúc nào ta cũng có thể mời ngươi ra
ngoài.” Từ Man gặp Hoàng Tú Oánh trong phòng khách ngoài, nàng ngồi trên chủ vị, đến cả một ánh mắt cũng không bố thí cho Hoàng Tú Oánh, ngay
lúc Hoàng Tú Oánh còn đang đứng bất động, mở miệng nhắc nhở.
Hoàng Tú Oánh lửa giận tức giận bốc lên đầu, vừa muốn mở miệng châm chọc, lại nhớ tới tình cảnh bên ngoài vừa rồi, chính mình mang đến hơn hai mươi
tinh binh, vậy mà dễ dàng bị người ta quật ngã quẳng ra đầu phố, thậm
chí còn có một người bỏ mạng, chẳng biết sao trong lòng bắt đầu phát
lạnh.
“Hoàng thị thỉnh an quận chúa.” Hoàng Tú Oánh
gần như nghiến nát hết răng trong miệng, ý định ban đầu của nàng là muốn tới phủ quận chúa châm chọc Từ Man một phen, nhưng nào ngờ, cho dù
Hoàng đế hiện đang hôn mê, Từ Man vậy mà còn có thể kiêu ngạo như thế.
Từ Man nói cũng làm biếng nói, hơi gật đầu, xem như là đáp lễ.
Nguồn truyện: macthienyblog.wordpress.com
“Ta nhớ rõ, giữa chúng ta đâu có gì để nói nhỉ.”
Hoàng Tú Oánh thấy Từ Man đến cả cái ghế cũng không ban cho ngồi, sắc mặt
càng thêm khó coi, hai tay siết thành quyền, vội xoay chiếc nhẫn ngọc
trên ngón tay nhằm hóa giải cuồn cuộn sôi trong lòng.
“Ta chỉ là tới cầu quận chúa một chuyện.”
Từ Man nhếch khóe miệng, buồn cười nói: “Giữa chúng ta có chuyện gì hay mà nói?”
“Quận chúa, dù sao chúng ta từ nhỏ cũng có tình cảm bạn bè, cùng nhau lớn
lên, sao mỗi lần gặp ta đều thích đối chọi gay gắt chứ?” con ngươi của
Hoàng Tú Oánh tối sầm, nhìn chằm chằm Từ Man nói.
Từ
Man vung ống tay áo, đứng lên, nhìn xuống Hoàng Tú Oánh bên dưới, chẳng
hề che dấu nói: “Ngươi có việc cứ nói thẳng, hà tất phải kéo theo nhiều
người như thế làm gì, chúng ta có tình cảm hay không ngươi biết rõ hơn
ai khác, năm đó ngươi đã thấy chết mà không cứu nay cần gì phải đến xin
cái nhân tình.”
“Chuyện của ta ở trong cung, ngươi dám nói không có nguyên nhân do ngươi?” Hoàng Tú Oánh lập tức phản bác đầy mỉa mai.
Từ Man tức đến bật cười nói: “Quả thực phải bội phục trình độ vô sỉ của
ngươi, chuyện trong cung, ngọn nguồn như thế nào, chẳng phải ngươi biết
rõ hơn ta sao, còn cần ta kể lại một lần toàn bộ cho ngươi sao? Cái đó
gọi là ‘tự làm bậy, không thể sống’.”
“Ngươi!” Hoàng
Tú Oánh hít sâu một hơi, xanh mặt, ngăn chặn cơn tức, cứng rắn nói: “Hôm nay ta đến, chẳng qua là hảo tâm nhắc nhở ngươi, cô mẫu ta nay đã là
người đứng đầu trong cung, đại biểu ca của ta rất nhanh cũng sẽ nhiếp
chính, nếu ngươi còn có chút đầu óc, còn không bằng nhân cơ hội này đoái công chuộc tội, tin là đại biểu ca ta cũng là người rộng lượng.”
Từ Man nghe mà ù ù cạc cạc, đoái công chuộc tội cái gì, đoái công gì, mà
chuộc tội gì, nàng là đàn bà con gái, chẳng lẽ còn có thể trợ giúp gì
Đại hoàng tử?
“Ta không hiểu Tào phu nhân nói thế là ý gì, không nói hiện nay trong cung Hoàng đế Hoàng hậu vẫn còn đó, lời
này của Tào phu nhân chính là đại bất kính. Lại nói, cho dù Đại hoàng tử có nhiếp chính, ta cũng đường đường là con gái của công chúa, mẫu thân
ta cô ruột của hắn, chúng ta là người hoàng thất chắc như đinh đóng cột, thì sẽ thế nào? Chẳng lẽ thiên hạ này là của nhà họ Hoàng?”
Những lời nhạy cảm này, ngay cả hai nha hoàn bên người Hoàng Tú Oánh cũng sợ
đến phát run cả người, hận không thể bị điếc ngay tại chỗ.
“Minh ngoan bất linh (đần độn ngu muội), nếu ngươi chịu nói ra chỗ đại sư ẩn
mình, ngày sau còn có thể chừa cho ngươi một mạng, nếu không, bất quá
cũng chỉ là một cái phủ quận chúa mà thôi.” Hoàng Tú Oánh không dám nghe tiếp, kẻo lỡ tai vách mạch rừng, lời này truyền ra ngoài, cho dù sau
này Đại hoàng tử đăng cơ, cũng dễ dàng khiến cho người ta lên án, bản
thân nàng lại không có quả ngon để ăn. (kết quả tốt)
Từ Man thật sự không hiểu được Hoàng Tú Oánh nói cái gì, thấy nàng ta
quăng ra một câu liền vội vàng rời khỏi, dù Từ Man thấy cổ quái, cũng
không gọi nàng ta lưu lại.
“Đi thăm dò một chút, gần đây Hoàng Tú Oánh có động tĩnh gì.” Từ Man rốt cục vẫn còn lo lắng, liền nói với Thanh Mai.