“Lý Thần, lần kiểm tra này cho thấy thân thể của anh có chuyển biến tốt, phải cố gắng duy trì. ”
Ở bệnh viện, Ngô Diệu Ny mặc đồng phục của y tá nhìn về phía Lý Thần làm tư thế cố lên. Nhìn có chút khoa trương nhưng lại xinh đẹp đáng yêu.
Hành động ấy làm Lý Thần cười ha ha, quản gia ở phía sau cũng hé miệng nghẹn cười.
Thấy Lý Thần cười, tiếng cười khanh khách thanh thuý của Ngô Diệu Ny cũng vang lên.
“Có chuyện gì mà cười vui vẻ như vậy?”
Vừa mới khám bệnh xong, xa xa Đoạn Ức Hi nhìn thấy không khí hài hoà của Ngô Diệu Ny và Lý Thần, trong lòng anh có chút không thoải mái, nhưng trên mặt vẫn không lộ ra biểu tình gì.
Bước về phía Ngô Diệu Ny, anh buồn cười nói: “Có chuyện gì mà cười vui vẻ như vậy?”
Ngô Diệu Ny ngẩng đầu, đối diện với Đoạn Ức Hi một thân áo blouse trắng, nhìn bộ dáng cười dài của anh, nhớ đến động tác có chút ra vẻ vừa rồi của mình không chừng đã bị Đoạn Ức Hi nhìn thấy, cô ảo não dậm chân một cái hừ hừ nói: “Chỉ là kể một câu truyện cười thôi.” Ý tứ là anh rõ ràng nhìn thấy được còn hỏi.
Hai người bên cạnh cười càng thêm thoải mái.
“Diệu Ny, ra là cậu ở đây, mau đi cùng tớ.” Vẻ mặt Lí Tô lo lắng, lôi Ngô Diệu Ny đi, Đoạn Ức Hi khẳng định là bên khoa y tá kia chắc rất bận rộn, mùa xuân là mùa dễ sinh bệnh mà.
Sau khi Ngô Diệu Ny rời đi, Đoạn Ức Hi với Lý Thần đứng đối mặt nhau, bốn mắt nhìn nhau.
Cũng không thể coi là kẻ thù không thể buông tha, nhưng làm bạn bè cũng không thích hợp lắm.
Đoạn Ức Hi đánh giá Lý Thần trước mặt, lần trước anh chỉ lo để tâm đến Ngô Diệu Ny nên cũng chẳng đánh giá kĩ Lý Thần này.
Bề ngoài như ánh mặt trời, rất có khí chất.
Giống như cái tên Lý Thần, xuyên qua bóng tối, nắng sớm rơi là như thế này sao? Đúng là rất phù hợp với khí chất của cậu.
Đoạn Ức Hi âm thầm ở trong lòng nhận thức.
Lý Thần đột nhiên xoay người nói với quản gia ở phía sau: “Bác ra xe chờ tôi trước đi, khoảng nửa giờ sau tôi sẽ ra.”
“Vâng, thiếu gia.” Quản gia lo lắng nhìn thoáng qua sau đó mới đi ra ngoài.
Chờ sau khi quản gia rời đi, Lý Thần nhìn Đoạn Ức Hi nghiêm túc nói: “Không ngại tôi quấy rầy vài phút chứ?”
“Không sao.” Đoạn Ức Hi nhướng mi nói.
Đúng lúc anh cũng có chuyện muốn hỏi Lý Thần.
“Không phải là anh muốn hỏi tôi chuyện ở khu mua sắm lần trước chứ?” Lý Thần nói với Đoạn Ức Hi
Đoạn Ức Hi lắc đầu cười: “Không phải cậu tìm tôi có chuyện sao?” Thế nào lại thành tôi có chuyện hỏi cậu rồi?
Đoạn Ức Hi mặc áo blouse trắng, hai tay đút túi áo, thản nhiên.
Cái gọi là đàn ông nói chuyện với nhau, ai mở miệng trước là người đó thoả hiệp, cúi đầu trước người kia, cho nên hai người không ai muốn mở miệng trước.
Thấy thế, Lý Thần cười lạnh trong lòng, không thừa nhận cũng không sao, dù gì mục đích chính của hôm nay cũng không phải là chuyện này.
“Anh không cần phủ nhận, tôi biết là anh cũng muốn biết. Đây cũng là nguyên nhân tôi tìm anh, tôi hy vọng anh có thể rời xa Diệu Ny.”
“Dựa vào cái gì mà anh kêu tôi rời xa Diệu Ny, tôi sẽ rời xa?” Nghe được câu nói của Lý Thần, Đoạn Ức Hi giống như nghe được một chuyện nực cười, nụ cười trên mặt càng trở nên xán lạn, làm cho khuôn mặt vốn dĩ yêu nghiệt càng trở nên phong tình.
“Bởi vì anh chỉ biết tổn thương cô ấy, còn cô bạn gái kia của anh cũng sẽ làm khó cô ấy.” Lý Thần hung dữ nói, nhớ tới sắc mặt của Lâm Tuyết Sương, tâm tình của Lý Thần liền tệ đi.
Đoạn Ức Hi có thể đoán được đại khái chuyện xảy ra ở cửa hàng lần đó, dù sao anh cũng là người thông minh, nghe Tuyết Sương với Lý Thần nói cũng có thể đoán ra một phần nào.
Đại khái là Tuyết Sương đã làm gì đó khiến Diệu Ny khó xử. Cho nên không cần hỏi.
Tuy rằng thừa nhận lời Lý Thần nói là sự thật, nhưng việc buông tha đó không phải là việc mà Đoạn Ức Hi làm.
Huống chi “Người Diệu Ny thích là tôi.”
Trên mặt Đoạn Ức Hi không gợn sóng mà nói ra sự thật.
Nghe Đoạn Ức Hi nói, Lý Thần âm thầm nắm chặt tay, mãnh liệt khắc chế không cho mình có xúc động muốn đánh người, nói: “Tôi cũng sẽ làm cho cô ấy thích tôi, huống hồ cô ấy thích tôi lại càng tốt hơn thích anh, anh đừng quên anh đã có bạn gái rồi.” Lý Thần không quên nhắc nhở Đoạn Ức Hi, bây giờ bên cạnh anh còn có Lâm Tuyết Sương.
“Mặc dù điều cậu nói là sự thật, cậu cũng không có lý do khiến tôi rời khỏi cô ấy. Dù sao rời đi hay không rời đi, không phải là cậu nói thì có thể.” Thật muốn nhìn thấy lựa chọn của Diệu Ny.
Đoạn Ức Hi vẫn biểu tình không sợ hãi nhìn Lý Thần.
Những lời này trực tiếp chọc giận Lý Thần, người này không phải là dựa vào Diệu Ny thích mình nên mới không thèm sợ sao? Đúng là tên cặn bã, rốt cuộc Lý Thần nhịn không được trực tiếp đấm một quyền vào khuôn mặt tươi cười của Đoạn Ức Hi.
“Cái tên khốn nạn này.”
Thế nhưng lại bị đối phương nhẹ tránh thoát.
Đoạn Ức Hi vẫn chưa xuất thủ, đôi tay vẫn để yên trong túi như trước.
Nhưng Lý Thần lại bởi vì kích động nên cho cơ thể suy yếu không chịu nổi, chậm rãi ngồi xuống, hơi thở càng ngày càng nặng, trên mặt vì đau đớn nên có chút cau lại.
Đoạn Ức Hi là bác sĩ, tình trạng như vậy, anh liền biết Lý Thần có bệnh, huống chi anh nhìn thấy Lý Thần đến bệnh viện cũng không phải một lần, lần trước còn tưởng Lý Thần đến gặp riêng Ngô Diệu Ny, nhưng sự thật hình như không phải như vậy. Bởi vì quan hệ công tác anh lập tức điều tra đến cùng.
Xem mạch của Lý Thần, trong mắt hiện lên kinh ngạc, cởi áo khoác lẫn áo sơ mi của Lý Thần, dây nịt, cà vạt, nâng cậu ngồi dậy, duy trì hô hấp của Lý Thần. Nhìn bộ dạng khó thở của Lý Thần, Đoạn Ức Hi nói:
“Cậu có…” Lời nói đến bên miệng chợt ngừng lại.
Quên đi, chuyện đó cũng không phải anh muốn xen vào.
Một lát sau, Lý Thần chuyển biến tốt, hô hấp chậm chạp cũng trở nên vững vàng rất nhiều, thắt lại dây nịt và mặc lại áo, cậu lạnh lùng nói với Đoạn Ức Hi: “ Vậy thì sao? Nhưng dù vậy, so với một người đàn ông không có chính kiến như anh còn mạnh mẽ hơn nhiều.”
Sau đó xoay người rời đi.
Văn phòng, Đoạn Ức Hi