Nhìn theo hướng Ngô Diệu Ny và Lý Thần vừa rời khỏi, trong lòng Đoạn Ức Hi khó chịu, bàn tay dưới bàn mạnh mẽ dùng sức nắm thành quyền, thật lâu mới buông ra. Sau đó mới phát hiện Lâm Tuyết Sương đang tức giận ngồi kế bên, nhớ tới lời Lý Thần đang nói thì bị Ngô Diệu Ny cắt ngang giấu diếm, anh nâng mi mở miệng hỏi:
“Lý Thần vừa nói chuyện ở cửa hàng, rốt cục là chuyện gì?”
Nhìn chằm chằm Lâm Tuyết Sương, Đoạn Ức Hi không buông tha cho bất cứ biểu tình gì trên mặt cô.
“Chuyện gì cơ?” Thấy Đoạn Ức Hi nhắc đến chuyện ở cửa hàng, Lâm Tuyết Sương bắt đầu giả ngu, mắt nhìn loạn xung quanh, người sáng suốt nhìn là biết cô ta đang chột dạ.
“Thật sự không có chuyện gì sao?” Đoạn Ức Hi lại xác nhận, anh hy vọng nhận được câu trả lời thật lòng của Lâm Tuyết Sương.
Đoạn Ức Hi vô cùng thất vọng với việc Lâm Tuyết Sương phủ nhận. Anh không phải tên ngốc, nhìn thấy thái độ của Lâm Tuyết Sương thì anh càng thêm xác định đáp án trong lòng.
Thấy Đoạn Ức Hi hỏi lại, Lâm Tuyết Sương lập tức phủ nhận nói:
“Hi, anh đừng nghe Lý Thần kia nói lung tung, nhất định cậu ta vì lấy lòng Ngô Diệu Ny mới bịa chuyện nói em khi dễ cô ta, anh trăm ngàn lần đừng tin vào lời cậu ta nói.”
Chỉ có người ngốc mới đi nói thật, nếu Ngô Diệu Ny ngu ngốc kia đã muốn giấu diếm chuyện này vậy cô dại gì nói sự thật cho Hi biết, dù sao Ngô Diệu Ny không nói thì bằng quan hệ của Lý Thần và Đoạn Ức Hi chắc chắn Đoạn Ức Hi sẽ không lập tức đi tin lời Lý Thần nói. Chỉ cần mình một mực chắc chắn không có chuyện này vậy Hi sẽ không biết. Lâm Tuyết Sương âm thầm tính toán trong lòng.
Nghĩ xong, cô ta hung hăng trừng mắt nhìn về phía cánh cửa đã không còn thấy bóng dáng của Ngô Diệu Ny và Lý Thần.
“Thật không? Lý Thần cũng không có nói em khi dễ Diệu Ny!”
Đoạn Ức Hi thất vọng nhìn Lâm Tuyết Sương, miệng có chút khô khốc, anh không khỏi nghĩ đến từ khi nào Tuyết Sương sẽ vì lợi ích riêng của mình mà trở thành một người chuyên nói dối. Ngay từ đầu vẫn là do mình sai rồi. Có một loại cảm giác tròn người Đoạn Ức Hi dành cho Lâm Tuyết Sương chậm rãi biến mất.
[Đinh! Chúc mừng người chơi, nam chính đối với nữ chính hảo cảm giảm xuống 10%, hiện tại là 45%.]
Ngô Diệu Ny cùng Lý Thần đi song song ra khỏi nhà ăn.
“Lý Thần, vừa rồi cảm ơn anh đã giúp tôi.” Ngô Diệu Ny bắt lấy ống tay áo Lý Thần, lộ ra nụ cười cảm kích.
Lý Thần chẳng những không có cảm kích, ngược lại bỏ qua cánh tay đang lôi kéo tay mình. Ngô Diệu Ny biết Lý Thần vẫn còn đang tức giận vì lúc nãy cô ngăn cản cậu, thức thời ôm lấy Lý Thần để lấy lòng, âm thanh mềm mại dựa vào ngực Lý Thần, nhẹ nhàng nói: “Tức giận không tốt cho thân thể.”
Cái ôm của Ngô Diệu Ny là xuất phát từ tình bạn đơn thuần, mỗi lần mà cô chọc bạn bè mình tức giận cũng đều dùng cách này để lấy lòng, cho nên cô cũng không cảm thấy có cái gì không ổn.
Nhưng Lý Thần không cho là vậy, bị Ngô Diệu Ny ôm chặt cậu có thể cảm thấy thân thể mềm mại của cô đang dính sát vào người mình, lỗ tai hắn hơi phiếm hồng, âm thanh mất tự nhiên nói: “Sao cô có thể nhu nhược như vậy, người ta mắng mình cũng không biết nói lại.”
Nghe Lý Thần trách mắng, Ngô Diệu Ny biết cậu ta đang tức giận, cô rời khỏi người Lý Thần.
Cảm giác được thân thể mềm mại vừa rời khỏi, trong lòng Lý Thần có một tia tiếc nuối.
Ngô Diệu Ny không biết ý nghĩ trong lòng Lý Thần, cô cực kì vừa lòng với kết quả mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay. Hiện tại, cô có chút mệt mỏi, chỉ muốn trở về với cái giường ấm áp của mình thôi. Vì thế Ngô Diệu Ny nói với Lý Thần:
“Tôi về trước nhé!”
“Không phải cô bảo có chuyện cần nói sao?”
Lý Thần không muốn buông tha cho Ngô Diệu Ny, cậu nói những lời này làm Ngô Diệu Ny không hiểu cậu đang nghĩ gì nữa. Cái gì mà có việc? Cô khi nào thì có chuyện cần nói với Lý Thần? Ngẩng đầu nhìn Lý Thần, Ngô Diệu Ny mơ hồ hỏi.
“Tôi khi nào thì…? A, anh nói là chuyện vừa nãy sao? Tôi nói giỡn thôi mà.”
Nhất thời nghĩ đến cái lý do qua loa tắc trách vừa nãy, Ngô Diệu Ny liền bừng tỉnh. Cô còn tưởng Lý Thần phối hợp như vậy là hiểu ý tứ của mình, thì ra cậu không biết gì cả, vì thế Ngô Diệu Ny đành giải thích với Lý Thần.
“Nhưng tôi lại không nghĩ vậy.” Lý Thần bắt lấy tay Ngô Diệu Ny, kéo cô vào lòng, ôm chặt, mặt chôn ở cổ Ngô Diệu Ni. Cảm giác ấm áp mềm mại liền trở lại, thật tốt! Lý Thần vừa lòng cười, mặt tiếp tục chôn ở cổ Ngô Diệu Ny.
“Anh, anh, anh có ý gì?”
Động tác của Lý Thần làm cho Ngô Diệu Ny không thể nào thích ứng được. Hơi thở nóng bỏng thổi vào da thịt cô, làm nó nổi lên một tầng da gà nho nhỏ, nó cũng làm cho mặt cô giống như dàn hoa đỗ quyên, đỏ rực.
Ngô Diệu Ny theo bản năng muốn giãy khỏi cái ôm của Lý Thần nhưng lại bị đối phương ôm đến không thể nhúc nhích.
“Ngô Diệu Ny, tôi nói cho em biết, tôi thích em.”
Nghe được lời thổ lộ, Ngô Diệu Ny không dám lộn xộn, oán thầm: Hôm nay là ngày đào hoa của mình sao? Nam chính nam phụ đều thổ lộ với cô.
Ngô Diệu Ny có chút khó xử nói: “Nhưng, nhưng mà anh cũng biết người too thích là đàn anh!”
Lý Thần không cho là đúng, cậu đẩy Ngô Diệu Ny ra để cho cô đối diện với mình. Cậu nhắc nhở Ngô Diệu Ny:
“Em là quên lần đầu tiên tôi nhìn thấy em rồi sao? Tôi đã nói gì?” Giọng nói của cậu lọt vào tai Ngô Diệu Ny tựa như mang theo ma lực.
Nhớ đến lần gặp đầu tiên, cô ở trong vườn hoa của bệnh viện vụng trộm khóc. Lúc nói với hắn về Đoạn Ức Hi, Lý Thần liền nói với cô “Vậy thì cướp về”.
Chẳng lẽ…? Ngô Diệu Ny mở to mắt không dám tin nhìn Lý Thần.