[Người chơi, sớm như vậy cô đã muốn đi mua sắm để làm gì vậy?]
Sáng sớm, Ngô Diệu Ny đứng dậy đi trang điểm, chọn một bộ váy thuần sắc. Làm xong, cô soi gương cả người đều toát ra khí chất nhu nhược, làm cho người ta nhìn thấy chỉ biết cô là một cô gái rất dễ khi dễ. Vừa lòng gật đầu, hôm nay cô muốn nó phải hiệu quả như vậy.
Sau đó, cô xuất phát về phía trung tâm mua sắm. Ý đồ của cô lại làm cho hệ thống đang trong giấc mộng có chút sờ không tới.
[Chiếm hảo cảm]
Ba chữ đủ để trả lời vấn đề của hệ thống.
[Nhưng cô đi đường này, cơ hội gặp nam phụ, nam chính đều là số 0] Nghe được câu trả lời của Ngô Diệu Ny, hệ thống càng nghĩ càng không hiểu.
“Vậy mới nói, hệ thống đúng là hệ thống. Mọi việc đều không xem mặt ngoài của nó. Chúng ta phải biết suy một ra ba, thôi quên đi có nói cậu cũng không hiểu đâu.”
Một câu có nói cậu cũng không hiểu của Ngô Diệu Ny làm cho hệ thống nghẹn đến nội thương. Ngô Diệu Ny đi vào một khu mua sắm cao cấp, cô cầm lấy một cái váy màu trắng rồi xoay người nhìn về phía nhân viên ở phía sau cười dài nói:
“Tôi muốn mua bộ váy này.”
“Nhưng quý khách còn chưa có thử váy.” Nhân viên cửa hàng tốt bụng nhắc nhở cô.
“Không cần, tôi rất thích bộ váy này, cho dù đặt ở đầu giường để xem tôi cũng rất vui.”
Nghe được nhắc nhở của nhân viên cửa hàng, Ngô Diệu Ny hào phóng khoát tay. Câu trả lời của Ngô Diệu Ny làm khoé môi của nhân viên cửa hàng có chút run rẩy.
Hơn nửa ngày mới có thể khôi phục lại nụ cười tiêu chuẩn của một nhân viên, lễ phép nói: “Chờ một chút, tôi bỏ vào túi giúp cô.”
“Được, làm phiền cô rồi.” Ngô Diệu Ny đưa váy dài màu trắng đưa cho nhân viên cửa hàng.
[Người chơi, rốt cục tôi cũng biết ý đồ của cô. Cô là muốn mua bộ váy có thể làm nam chính kinh diễm, mặc ở trên người của cô đúng không?]
Hệ thống thật sự không phục việc mình vừa bị Ngô Diệu Ny xem thường. Nhìn thấy hành động hiện tại của Ngô Diệu Ny, liền đoán ra ý đồ của cô.
Cái váy mà Ngô Diệu Ny chọn là cái váy mà Lâm Tuyết Sương chọn trúng cho bước thứ nhất lấy lại tâm của Đoạn Ức Hi.
Sau khi trở về, tuy rằng Lâm Tuyết Sương làm cho Đoạn Ức Hi tâm động, nhưng dù gì Đoạn Ức Hi cũng là một người đàn ông có trách nhiệm, đối với vợ sắp cưới là ‘Ngô Diệu Ny’ của mình, anh ta thật sự không nhẫn tâm mà vứt bỏ.
Cho nên vẫn nhịn đau mà từ chối Lâm Tuyết Sương.
Nhưng Lâm Tuyết Sương lại mặc cái váy này trong sinh nhật của Đoạn Ức Hi, giúp cho cả người cô ta giống như tiên nữ hạ phàm, mê đảo nội tâm Đoạn Ức Hi.
“Không phải cậu có thể lén xem ý nghĩ của tôi sao? Trực tiếp xem một cái là được rồi.” Ngô Diệu Ny không cho là đúng nói
Thấy hệ thống vì để chứng minh chính mình, Ngô Diệu Ny càng thêm đắc ý, rốt cục cũng có phương pháp phản công hệ thống, cảm giác luôn bị ăn hiếp đúng là không tốt chút nào.
[Tôi chỉ có thể xem lén những tin tức mà cô nói xấu tôi thôi, nếu xem những thứ khác cần phải dùng năng lực, rất mệt] Hệ thống buồn bã nói.
“Xin chào, cho tôi hỏi một chút, cái váy lần trước tôi nhìn trúng có còn không?”
Một giọng nói dễ nghe vang lên, trên mặt Ngô Diệu Ny lộ ra ý cười vừa lòng, rốt cục cũng đến.
“A, cái váy đó đã được vị tiểu thư phía trước mua rồi ạ.” Nhân viên cửa hàng chỉ chỉ Ngô Diệu Ny, giải thích với Lâm Tuyết Sương.
“Không phải tôi nói là chờ vài ngày sao?”
Nghe được nhân viên cửa hàng trả lời, Lâm Tuyết Sương có chút không hài lòng. Hai ngày trước cô đi ngang qua thì nhìn trúng cái váy đó nhưng vì vội vàng đi ra ngoài nên quên mang theo tiền, cô ta đành nói với nhân viên cửa hàng lần sau sẽ đến mua kêu cô ấy đừng vội bán.
Mấy ngày nay vội vàng làm việc, nên không thể đi mua được. Đến hôm nay mới có thời gian rảnh để chạy đi mua cái váy đó.
Kết quả đối phương lại nói đã bán cho người khác.
Nhìn thấy vị nữ sĩ có chút bất mãn trước mắt, nhân viên cửa hàng có chút khó xử, cô nhớ rõ cô gái này, lần trước quên mang theo tiền nói lần sau sẽ đến đây mua, sau đó không đợi mình nói xong đã vội vàng đi mất:
“Thực xin lỗi tiểu thư, cửa hàng của chúng tôi có quy định, chỉ cần quần áo trong cửa hàng còn chưa trả tiền, ai mua trước sẽ là của người đó. Nếu làm cho tiểu thư cảm thấy phiền toái thì thật xin lỗi.”
“Vậy tại sao lần trước cô lại không nói? Tôi mặc kệ, cô phải bán cái váy đó cho tôi.”
Lâm Tuyết Sương thật sự thích cái váy này, cô ta có dự cảm nếu mình mặc cái váy đó vào Hi nhất định sẽ bị mình làm thần hồn điên đảo. Cho nên cô nhất định phải mua được cái váy này.
“Nhưng.. váy này đã được người khác mua rồi ạ.”
Hiện tại cô gái này là đang trách cô sao? Nhân viên cửa hàng có chút không thoải mái.
Nghe có tiếng tranh chấp, Ngô Diệu Ny cuối cùng cũng xoay người, không ngoại dự kiến đã thấy được Lâm Tuyết Sương, nhưng trên mặt vẫn lộ ra biểu tình mừng rỡ khi nhìn thấy người quen, cô đi lên nhiệt tình hỏi:
“Đàn chị? Chị cũng ở đây sao?”
“Là cô?” Xem nhẹ sự thân thiện của Ngô Diệu Ny, Lâm Tuyết Sương chú ý đến gói đồ trên tay Ngô Diệu Ny, cô ta chợt cảm thấy mình còn đang khó chịu hơn cả Tam Phục Thiên mặc áo bông. Nghĩ đến tình cảm Ngô Diệu Ny dành cho Đoạn Ức Hi, trên mặt như có mây đen dầy đặc. Nhìn thấy bộ dạng nhu nhược dễ ức hiếp của Ngô Diệu Ny, nói chuyện càng trở nên không khách khí, “Cái váy này là tôi nhìn thấy trước” Ngụ ý chính là Ngô Diệu Ny phải tặng cái váy này cho cô ta.
Thấy thế nhân viên cửa hàng có chút khó xử nhìn Ngô