[Đinh! Chúc mừng người chơi, hảo cảm của nam phụ với người chơi tăng lên 20%. Hiện tại là 60%]
Âm thanh của hệ thống vang lên, làm cho Ngô Diệu Ny đang ăn cơm chiều liền cười ngây ngô.
Tuy rằng cô biết chuyện ở khu mua sắm ngày hôm nay không thể gạt được Lý Thần, nhưng cô không ngờ tin tức lại truyền nhanh như vậy. Buổi sáng vừa xảy ra, buổi chiều đã biết.
Ngô Diệu Ny thừa nhận, việc đi khu mua sắm hôm qua cô đã có mưu đồ tốt, cô đoán đại khái được thời gian Lâm Tuyết Sương đến, sau đó mua cái váy kia trước chờ Lâm Tuyết Sương xuất hiện. Lấy việc Lâm Tuyết Sương cực kì thích chiếc váy này, chắc chắn cô ta sẽ giành nó cho bằng được.
Vì thế cô làm ra bộ dạng điềm đạm đáng yêu, rất dễ ức hiếp. Chính là hy vọng khiến cho người khác có ý muốn bảo hộ cô song cũng ghét bỏ nữ chính.
Mục đích cũng chỉ vì muốn Lý Thần hoàn toàn chán ghét Lâm Tuyết Sương, không ôm ấp niệm tưởng gì với cô ta nữa. Thật không ngờ, kết quả lại còn tốt hơn mong đợi của cô, trực tiếp kích phát nội tâm âm u của nữ chính. Giúp cô không công mà vẫn chiếm được tiện nghi, thật sự nữ chính ít nhiều gì cũng ra sức diễn xuất.
Lúc kiểm tra phòng bệnh trở về, Ngô Diệu Ny nhìn thấy trước bàn làm việc của mình Đoạn Ức Hi khí vũ hiên ngang ngồi dựa lưng vào cái ghế. Đôi mắt tà mị nhìn chằm chằm cây bút đang không ngừng xoay trên tay, mà tay kia thì đặt ở trên bàn tuỳ ý gõ. Theo như hiểu biết của cô về Đoạn Ức Hi, liền có thể biết anh đã đợi ở đây một lúc lâu.
Có lẽ là nhận thấy được có người nhìn chằm chằm mình, Đoạn Ức Hi ngẩng đầu nhìn về phía Ngô Diệu Ny, vừa lúc cùng cô bốn mắt nhìn nhau.
Nhìn thấy người đến là Ngô Diệu Ny, một chút ý cười gợi lên trên mặt Đoạn Ức Hi. Anh vẫy tay về phía Ngô Diệu Ny, ý bảo cô đi qua.
Thấy thế, Ngô Diệu Ny hít một hơi, nhanh chóng tiến lên, đi đến bên bên người Đoạn Ức Hi, cô chớp mắt nhìn anh, trong mắt xuất hiện một tia chờ mong không dễ thấy được.
“Có việc gì sao, đàn anh?”
“Ừm, tật ra cũng không có chuyện gì, em xem thử buổi tối có thời gian không?” Anh muốn mời em đi ăn cơm.
“Anh… và Tuyết Sương muốn mời em đi ăn cơm.” Một câu anh muốn mời em đi ăn cơm, chung quy là vẫn không thể nói ra.
Đoạn Ức Hi muốn gặp Ngô Diệu Ny, muốn một mình ở chung với cô. Gần đây, không biết tại sao lại như vậy, nhìn thấy một thứ gì đó cũng có thể liên tưởng đến cô, còn có buổi tối kia, nhớ đến da thịt mịn màng cùng cảm giác hưng phấn kia, dưới thân của anh liền có chút phản ứng.
Cảm giác này rất khác với cảm giác mà Tuyết Sương cho anh, Tuyết Sương là nước sôi, lại có thói quen bình thản. Không giống Ngô Diệu Ny, là người có bề ngoài và tính cách của thiên sứ, nhưng anh nguyện ý hình dung cô như yêu tinh, một yêu tinh chuyên đi cướp lực chú ý của anh.
Anh biết như vậy là không tốt, nhưng mà mỗi lần khống chế được không nghĩ đến cô thì ngay cả lúc ôm Tuyết Sương anh cũng sẽ nhịn không được mà nhớ cô. Nghĩ đến việc hiện tại cô đang làm gì? Có nhớ anh hay không?
Nhưng hiện tại, anh là bạn trai Tuyết Sương, anh không thể làm như vậy, càng không thể một mình mời cô đi chơi nếu không người khác sẽ nói xấu cô. Bất đắc dĩ anh đành phải lấy Tuyết Sương làm cớ, anh tin Tuyết Sương thiện lương như vậy, mặc dù đã biết cũng sẽ không nói gì.
Nhưng mà, Đoạn đại thiếu gia, ngài nghĩ Lâm Tuyết Sương sẽ thật sự cảm thấy như thế sao?
Ngô Diệu Ny sau khi nghe được câu trả lời của Đoạn Ức Hi trong lòng nhịn không được cười lạnh. Lâm Tuyết Sương muốn mời cô đi ăn cơm? Chỉ sợ là cô ta còn ước cô không bao giờ xuất hiện nữa chứ đừng nói đến việc mời ăn cơm.
Ngô Diệu Ny nhìn mặt trời bên ngoài một chút, đúng là mọc từ phía Đông nha.
Đoạn Ức Hi tỏ ra khó hiểu với hành động của Ngô Diệu Ny, anh có chút nghi hoặc hỏi “Diệu Ny, em đang nhìn gì vậy?”
“Không có việc gì, em chỉ nhìn xem có phải hôm nay mặt trời mọc từ phía tây hay không?” Ngô Diệu Ny lè lưỡi, nghịch ngợm nói.
“Xì, mặt trời không mọc từ phía Đông chẳng lẽ mọc từ phía Tây? Cô nhóc ngốc.”
Đoạn Ức Hi không biết ý nghĩ trong lòng Ngô Diệu Ny, anh chỉ cảm thấy nha đầu ngốc trước mắt này rất đáng yêu. Đang êm đẹp tự nhiên lại xem mặt trời mọc ra từ phía nào, anh vô cùng thân thiết điểm nhẹ cái trán của cô, đôi mắt đẹp nhíu lại, làm cho khuôn mặt vốn yêu nghiệt của anh càng trở nên mê người.
Cũng làm cho Ngô Diệu Ny chảy nước miếng trong lòng, đây mới chân chính là mĩ nam nha ~. Một cái nhíu mày cũng làm người ta mặc cảm.
Thấy Ngô Diệu Ny ngơ ngác nhìn mình, Đoạn Ức Hi lại cười, hắn phát hiện chính mình mỗi lần gặp được Ngô Diệu Ny đều trở nên rất vui vẻ, mọi chuyện phiền não đều tan biến hết.
“Vậy đi, buổi tối anh đến ký túc xá đón em.”
Ngô Diệu Ny vừa mới tốt nghiệp, còn chưa có xe, một cô gái đi ra ngoài buổi tối sẽ rất nguy hiểm hay là anh đưa cô về nhà luôn cho yên tâm.
“Nhưng anh phải đi cùng với đàn chị mà? Em sẽ không quấy rầy hai người đâu.”
Nghe được Đoạn Ức Hi nói buổi tối sẽ đến chỗ mình, trong mắt Ngô Diệu Ny hiện lên một tia mừng rỡ xen lẫn một chút rối rắm. Nói với Đoạn Ức Hi, cô không nỡ phá đám tình cảm của anh với Lâm Tuyết Sương.
Đoạn Ức Hi thấy thế, biết Diệu Ny sợ Tuyết Sương hiểu lầm mới rối rắm như thế. Rõ ràng là thích mình, lại vì mình mà suy nghĩ. Trong lòng anh chợt cảm động cực kỳ.
Ánh mắt nhìn Ngô Diệu Ny càng trở nên chân thành tha thiết. Ánh mặt trời chiếu trên người Ngô Diệu Ny làm cho Đoạn Ức Hi có chút hoảng hốt, nghĩ đến Ngô Diệu Ny thật là một thiên sứ thiện lương, giờ phút này anh muốn cô ôm vào trong ngực nhẹ giọng an ủi.
Nhưng anh vẫn nhịn xuống, đỡ lấy