Gió lạnh sượt qua khuôn mặt Ngô Diệu Ny, khiến má nàng đau rát.
Hít thở khó khăn làm cho tim nàng hơi nhói lên, Ngô Diệu Ny mở to mắt, muốn nói chuyện nhưng vừa mở miệng cổ họng đau rát. Nàng vội vàng đưa tay sờ yết hầu, ho vài cái như muốn giảm đi sự đau đớn.
Cảm giác nhiệt độ xung quanh như muốn xuống 0 độ, gió thổi qua người làm nàng bất giác run lên, hai bàn tay ôm lấy bả vai mình để tìm sự ấm áp.
Có lẽ do may mắn, lúc nàng và Vũ Văn Cát ngã xuống nước, dòng nước cũng không chảy siết lắm, mặc dù nàng không biết bơi nhưng Vũ Văn Cát vẫn rất nhẹ nhàng mà kéo nàng lên bờ.
Trước mặt là một sơn động tối như mực, Ngô Diệu Ny không thấy bất cứ ai xung quanh đây. Cử động thân hình đau nhức của mình, áo choàng diễm lệ liền trượt xuống.
Ngô Diệu Ny cúi đầu nhìn liền nhớ ra, đây là áo choàng của Vũ Văn Cát.
Xốc quần áo lên, bên trong vẫn còn mặc y phục của bản thân đang ẩm ướt dán chặt trên người, nàng ngẩng đầu liền thấy áo khoác của mình đang được phơi trên một tảng đá, vẫn còn một ít nước đọng trên đó.
“Yên tâm, ta không có hứng thú với ngươi.”
Lúc đưa Ngô Diệu Ny lên bờ, cả người nàng ướt đẫm rồi lâm vào hôn mê, y phục dán chặt vào người nàng, đặc biệt là bộ ngực căng tròn của nàng càng hiện ra rõ ràng.
Y phục ướt đẫm ôm trọn lấy dáng người quyến rũ của nàng, khiến người khác có thể nhìn ra chiếc áo yếm thêu hoa mẫu đơn trên ngực nàng, mặt Vũ Văn Cát hơi hơi đỏ lên, lấy tay nhẹ nhàng vỗ mặt nàng, nhưng nàng lại không có chút phản ứng nào, sắc mặt nhợt nhạt đến trắng bệch, không suy nghĩ thêm, hắn nhanh chóng ôm lấy thân thể của nàng chạy đến sơn động, khi đó người của nàng rất lạnh, Vũ Văn Cát rơi vào đường cùng bất đắc dĩ cởi áo khoác ngoài cho nàng, nếu không nàng chắc chắn sẽ bị bệnh.
Nhìn áo khoác của hắn vì vận động mà đã khô đi chút ít, liền lấy mặc vào cho nàng.
Độ ấm của ngọn núi rất thấp, quần áo trên người Ngô Diệu Ny cũng không đủ giúp nàng bớt lạnh, hắn vốn định bỏ mặc nàng ở đây, dù sao cứu cũng đã cứu, nếu nàng chết thì do nàng quá vô dụng nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt không còn chút máu cùng đôi lông mày đang nhíu chặt, đột nhiên hắn lại nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt sinh động của nàng, Vũ Văn Cát đấu tranh tư tưởng thật lâu, cuối cùng vẫn hơi mím môi, ra ngoài tìm kiếm một ít cành gỗ để đốt lửa sưởi ấm.
Không ngờ lúc hắn về thì thấy Ngô Diệu Ny tỉnh lại.
Ngô Diệu Ny nghe thấy tiếng động liền quay đầu nhìn, chỉ thấy Vũ Văn Cát đang cầm một đống nhánh cây, vẻ mặt khinh thường.
“Là ngươi cứu ta?”
Không so đo với thái độ của Vũ Văn Cát, Ngô Diệu Ny biết hắn không bỏ lại mình đã là cực hạn của hắn, đôi mắt mèo nhìn y phục đơn giản trên người Vũ Văn Cát, lại nhìn áo khoác ngoài hoa lệ trên người mình, cảm kích nói:
“Cảm ơn.”
Sau đó khoác y phục của Vũ Văn Cát khoác ra bên ngoài, một chút cũng không có ý trả lại cho hắn.
Thấy thế, miệng Vũ Văn Cát khẽ co rút, nhịn không được mà cười nhạo:
“Không phải ngươi nghĩ ta bày ra âm mưu này, đầu tiên thì bắt cóc ngươi sau đó giả vờ thả ngươi ra đó chứ?”
Ngô Diệu Ny nhìn Vũ Văn Cát đột nhiên thả các nhánh cây xuống đất, đôi mắt đen sâu thẳm còn hơi ẩm ướt có chút quái quỷ nhìn nàng, mơ hồ cảm thấy hắn là đang cười nhạo nàng.
Vũ Văn Cát như vậy khiến nàng không còn cảm thấy sợ nữa, ngược lại còn thấy hắn thật cô đơn, hắn dùng nước mắt và sự lạnh lùng để bảo vệ trái tim của mình.
Ngô Diệu Ny cảm thấy giá trị hảo cảm đang vươn tay với mình, tuy chuyện tối hôm nay còn khiến nàng cảm thấy sợ hãi, nhưng trực giác của nàng chắc chắn không sai.
Kinh ngạc nhướng một bên mi, giống như cảm thấy kì quái việc vì sao Vũ Văn Cát lại nghĩ vậy, sau đó nàng nhìn vào mắt Vũ Văn Cát, nói:
“Người khác thì ta không dám chắc chắn, nhưng ta tin ngươi sẽ không làm việc đó.”
Ánh mắt kiên định, khiến cho Vũ Văn Cát cảm thấy lời nói của nàng rất chân thành.
Lúc trước, dù hắn thật lòng muốn cứu người khác, nhưng khi đối phương thấy khuôn mặt âm trầm lạnh như băng của mình, sẽ sợ hãi quỳ xuống chân xin hắn tha thứ, vì vậy mà càng lúc lòng của hắn càng trở nên nguội lạnh.
Vũ Văn Cát nhìn khuôn mặt không có chút máu của Ngô Diệu Ny, có chút khiếp sợ, lần đầu tiên có một người tin tưởng hắn như thế, trong lòng đột nhiên sinh ra loại cảm giác kì lạ, có cái gì đó đang chậm rãi tan ra, đôi mắt lạnh như băng dần trở nên ấm áp, cúi đầu nói:
“Ngươi cũng không giống trong tưởng tượng của ta.”
[ Đinh! Chúc mừng người chơi, hảo cảm của Vũ Văn Cát đối với người chơi tăng lên 40%, hiện tại là 40% ]
A, cuối cùng cũng tăng lên. Vị tiểu nhân trong lòng của Ngô Diệu Ny bắt đầu nhảy nhót, giá trị tăng lên lần này thật sự khá cao, làm cho nàng thụ sủng nhược kinh.
Tâm trạng cũng trở nên sung sướng, cảm giác không khoẻ trên người đều vơi đi rất nhiều, nàng ngẩng đầu, đôi mắt mèo ở trong sơn động tối đen như phát ra ánh sáng, nói đùa:
“Đều như nhau thôi, thiên hạ này có ai chỉ có một khuôn mặt?”
Nói xong, Ngô Diệu Ny đột nhiên thấy Vũ Văn Cát trở nên chấn động, sau đó khoé miệng nhẹ nhàng cong lên, tạo thành một nụ cười góc 45 độ, tươi cười như mùa xuân, khiến cho Ngô Diệu Ny dù đã nhìn quen với các mĩ nam đều có chút kinh diễm.
Không thể không nói, người trước mặt này cười rộ lên rất đẹp, là sức hấp dẫn chết người của ác ma.
[ Đinh! Chúc mừng người chơi, hảo cảm của Vũ Văn Cát đôi với người chơi tăng lên 5%, hiện tại là 45% ]
‘Ục ục ục’
Ngô Diệu Ny sờ bụng, khuôn mặt đỏ ửng, nói:
“Không biết ngươi có gì ăn không?”
Thấy thế, Vũ Văn Cát thu lại nụ cười, ghét bỏ nhìn Ngô Diệu Ny, hắn cảm thấy nữ nhân này đúng là chán ghét.
Ở bờ sông dưới núi, một nam tử mặc đơn bào, tay cầm gậy trúc, bên cạnh là một nữ tử tuyệt sắc, mặc áo khoác ngoài tuy diễm lệ nhưng lại rộng thùng thình, có cảm giác như một tiểu hài tử trộm mặc áo của người lớn vậy, hưng phấn đứng trong nước chỉ loạn xạ.
Đến gần một chút, có thể nghe thấy giọng nói của nàng:
“Chỗ này, Vũ Văn Cát, chỗ này có cá này ”
Không lâu sau lại thấy nàng chỉ vào chỗ của nam tử, nói:
“Chỗ đó cũng có một con ”
Vũ Văn Cát nhìn theo hướng Ngô Diệu Ny chỉ, gậy trúc đâm xuống, đang định dùng lực lại nghe giọng nói của Ngô Diệu Ny vang lên.
“Đằng, đằng kia còn có một con rất to nữa.”
Khuôn mặt tuyệt mỹ của Vũ Văn Cát rất có xu hướng muốn sụp đổ, khoé miệng không ngừng run rẩy. Hắn cảm thấy mình không nên mềm lòng mà cứu Ngô Diệu Ny.
Nhưng Ngô Diệu Ny lại không phát hiện được phản ứng của Vũ Văn Cát, hưng phấn chỉ vào giữa sông lớn.
“Vũ Văn Cát, mau, mau bên này còn có hai con.”
Thấy Vũ Văn Cát không có động tĩnh gì, hơi trách cứ nói: “Nhanh lên nào, nếu không nó sẽ bơi đi mất.”
Vũ Văn Cát phiền toái hô: “Còn nói nữa ta bỏ đói ngươi.”
“Aiz, xem ra buổi tối hôm nay phải nhịn đói rồi!” Sau đó nàng khẽ thở dài
Mà sau khi Ngô Diệu Ny tránh qua một bên, Vũ Căn Cát đã bắt được hai con cá lớn.
“Quần áo của ngươi này.”
Ăn xong cá, quần áo của Ngô Diệu Ny cũng đã khô, Vũ Văn Cát đem quần áo của Ngô Diệu Ny hong khô lần nữa rồi đưa cho nàng.
Ngô Diệu Ny lau miệng sau đó nói:
“Cảm ơn.”
Sau đó nàng dùng áo bào của Vũ Văn Cát che ở chính giữa hai người họ, dùng cây tre cố định chiếc áo, chuyển tới đầu kia, nàng cảnh giác nhìn Vũ Văn Cát.
Vũ Văn Cát thì lại dùng đôi mắt xinh đẹp của mình ghét bỏ nhìn khuôn mặt và dáng người của Ngô Diệu Ny, ngoài miệng châm chọc nói:
“Ta không có hứng thú với ngươi.”
Thấy người kia nói vậy, Ngô Diệu Ny cũng không nói