Trên đường núi gập ghềnh, một vị nam tử mặc trang phục hoa lệ lôi kéo một nữ tử mặc chiếc váy màu vàng nhạt đi về phía trước, ánh mặt trời ấm áp bao phủ bọn họ, trên mặt đất nhanh chóng xuất hiện hai bóng người.
“Vũ Văn Cát, đừng kéo nữa.”
Ngô Diệu Ny lau đi mồ hôi trên trán, lo lắng nói.
“Sao ta lại có cảm giác con đường này càng lúc càng có gì đó không đúng.”
Ngô Diệu Ny hoài nghi hỏi Vũ Văn Cát.
Nhưng người trước mắt dường như không tin lời nàng, tiếp tục đi tiếp.
Một canh giờ sau, Ngô Diệu Ny chứng thực suy đoán của mình, hai người lại trở về chỗ cũ.
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Vũ Văn Cát, khóe miệng Ngô Diệu Ny có chút giật giật.
Lắc đầu, buông một tiếng thở dài, nàng dùng tay vỗ mặt một cái. Mệt chết nàng rồi, đi nguyên một buổi sáng, đều không thể ra khỏi nơi này, bây giờ một chút khí lực cũng không có, nàng không thèm giữ hình tượng nữa, nhấc người ngồi xuống một tảng đá, chân nàng đã muốn sưng hết lên rồi.
Khoát tay với Vũ Văn Cát, nói: “Nghỉ một lát đi, ta không đi được nữa rồi.”
Thấy Vũ Văn Cát vẫn còn tìm đường để đi, Ngô Diệu Ny nói với hệ thống:
“Hệ thống, ngươi có biết đường này nên đi như thế nào không?”
Không phải nàng lo lắng mình không thể ra ngoài, mà vì nàng tin lúc này mọi người đều đã biết nàng mất tích, đang nghĩ cách tìm nàng.
Tuy người đi qua Đông cung không nhiều lắm, nhưng vẫn là có một vài cung nữ nhìn thấy nàng đến đó, huống chi nàng cũng đã từng đề cập qua chuyện này với Hỉ Tước.
Nếu người đi qua đi lại không nhiều lắm, như vậy ai lui tới cũng sẽ có ấn tượng dù ít hay nhiều, có lẽ đối với kẻ bắt cóc kia mọi người cũng sẽ có một vài ấn tượng nhỏ.
Còn có Vũ Văn Thác thông minh như Gia Cát Lượng nữa, nhất định sẽ tìm được dấu vết nàng để lại, rồi đến đây cứu nàng.
Trong lòng Ngô Diệu Ny sớm đã tin Vũ Văn Thác sẽ tìm được nàng.
Nhưng có lẽ hôm nay nàng lại phải qua đêm tại nơi này, Ngô Diệu Ny nghĩ đến nơi hoang vu nhiều thú dữ kia, liền cảm thấy khó khăn. Thế giới này, hình như nàng toàn đi giao tiếp với núi non.
Tuy rằng biết không thể dựa vào hệ thống, nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi một câu.
[Biết, có bản đồ.] Hệ thống nghiêm trang nói chuyện.
Ánh mắt Ngô Diệu Ny trở nên chán nản, lười hỏi lại, có nói cũng như không.
Để một kẻ không biết phân biệt phương hướng xem bản đồ, hệ thống lại muốn chơi nàng?
Vũ Văn Cát dò xét một hồi, ngồi xuống bên cạnh Ngô Diệu Ny, chỉ về một hướng, như thì thào lẩm bẩm:
“Lần này sẽ không sai nữa đâu.”
Nghe xong, Ngô Diệu Ny có chút khó xử nói:
“Những lời này, hình như lúc nãy người vừa nói thì phải? Hay là như vầy đi, ngươi đi dò đường trước, dò được rồi trở về đưa ta cùng đi, thế nào?”
Nàng giống như nghĩ được một biện pháp tốt nhất, cười híp mắt nói với Vũ Văn Cát.
Khuôn mặt tuyệt sắc dính không ít tro bụi, đôi mắt trong suốt có thể so với viên ngọc trai lấp lánh nhất, nói ra một biện pháp sặc mùi lười biếng.
Vũ Văn Cát nhìn Ngô Diệu Ny, cứng họng.
Nàng đúng là hoàn toàn không xem hắn là hoàng tử nữa mà, nếu nói nàng xem hắn là một gã sai vặt có lẽ cũng không sai đâu.
Hắn phát hiện, Ngô Diệu Ny càng ngày càng không sợ hắn, bắt một hoàng tử đi dò đường cho nàng, nàng nói mà không chút ngượng miệng nào…
Nhưng không biết vì cái gì, hắn lại không thấy phản cảm, ngược lại càng cảm thấy Ngô Diệu Ny rất thuận mắt.
Nhớ tới cái ôm đêm qua, cũng như những tơ tưởng khác, khiến hắn không khỏi trở nên hơi kích động.
[Đinh! Chúc mừng người chơi, Vũ Văn Cát đối với ngươi giá trị hảo cảm tăng thêm 10%, giờ là 70%]
Thấy thế, Vũ Văn Cát nằm xuống bên cạnh Ngô Diệu Ny nhắm mắt dưỡng thần, không để ý tới nàng nữa.
Cũng không kháng nghị ý kiến của Ngô Diệu Ny, dù sao hắn cũng không vội ra ngoài, hơn nữa hắn biết sớm muộn gì cũng sẽ có người tìm được bọn họ.
Ngô Diệu Ny ở bên cạnh nhìn khuôn mặt tinh xảo của Vũ Văn Cát, không thể tin dù trong tình huống vô tình cũng giúp hảo cảm tăng cao, nàng luôn nghĩ hảo cảm của Vũ Văn Cát là khó tăng nhất, vì ngay cả bàn tay vàng của nữ chính cũng phải đến phút cuối mới lấy được sự chú ý của Vũ Văn Cát.
Nhìn Vũ Văn Các đang nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên nàng lại có xúc động muốn chọc phá hắn. Cầm lấy một cây cỏ nhỏ bên cạnh, che miệng cố nén tiếng cười, run run nhắm lỗ mũi hắn chọt vào.
Đến gần, Ngô Diệu Ny phủi bụi trên y phục, chuẩn bị tư thế sẵn sàng chạy trốn bất cứ lúc nào.
Mắt thấy cây cỏ kia sắp vào lỗ mũi Vũ Văn Cát, Ngô Diệu Ny cười càng tươi, tưởng tượng ra bộ dáng thất thố của hắn. Đột nhiên Vũ Văn Cát trợn mắt, bàn tay hắn bắt lấy bàn tay đang làm bậy của nàng, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía nàng, Ngô Diệu Ny sợ tới mức cả người run rẩy, mông muốn chạm đất. Ánh mắt Vũ Văn Cát chợt lóe, kéo Ngô Diệu Ny lại bên người hắn.
Hai người thật sự rất gần, Ngô Diệu Ny cảm giác được hô hấp trên mặt Vũ Văn Cát càng lúc càng nóng.
Thấy thế, ánh mắt lạnh như băng của Vũ Văn Cát nhất thời ấm lại, ánh mắt nhìn Ngô Diệu Ny có chút nghi ngờ cùng giãy dụa.
Còn Ngô Diệu Ny thì bị hắn làm cho chột dạ.
Dần dần buông cổ tay Ngô Diệu Ny ra, quay đầu tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
“Diệu Nhi, Diệu Nhi.”
Ánh mặt trời càng lúc càng nóng bức, khiến khuôn mặt Ngô Diệu Ny có chút nóng lên, một thanh âm xa xôi không rõ ràng truyền vào tai hai người, tiếng gọi càng lúc càng gần, Ngô Diệu Ny nắm lấy tay Vũ Văn Cát kích động nói:
“Ngươi có nghe được giọng nói ấy không?”
Nhìn bàn tay mềm mại như không xương của Ngô Diệu Ny, Vũ Văn Cát có chút hàm hồ nói: “Có sao? Sao ta không nghe thấy?”
“Diệu Nhi, Diệu Nhi.”
“Ngô tiểu thư, Ngô tiểu thư.”
Âm thanh càng ngày càng rõ ràng, Ngô Diệu Ny có thể nghe ra giọng nói của Vũ Văn Thác, đương nhiên còn có những người khác đang tìm bọn họ.
Hưng phấn nói với Vũ Văn Cát:
“Là Ngôn Thanh, Vũ Văn Cát, là Ngôn Thanh!”
Tươi cười chói mắt khiến Vũ Văn Cát nhức mắt, tức khắc Ngô Diệu Ny đứng lên, cánh tay nhỏ bé liều mạng huơ huơ nói:
“Ta ở trong này, ta ở trong này.”
Không hiểu sao, lòng Vũ Văn Cát đột nhiên nhói lại.
Không biết có phải do nghe được tiếng của Ngô Diệu Ny không, âm thanh vốn càng lúc càng gần lại biến mất.
“A, sao lại không còn nghe tiếng nữa?”
Ngô Diệu Ny có chút