“Yến Tướng quân, Hoàng Thượng cho gọi ngài.”
Giọng nói chói tai vang lên, người vào cửa chính là thái giám bên cạnh Thượng Quan Xương.
Yến Thiên gật đầu, đưa ngón trỏ lên trên môi, ra hiệu cho gã nói chuyện nhỏ lại một chút.
Sau đó, hắn tập trung nhìn Ngô Diệu Ny, giúp nàng đắp kín chăn, một hồi lâu, mới ra ngoài cùng thái giám.
“Ngươi biết có chuyện gì không?”
Sau khi ra ngoài, Yến Thiên hỏi mục đích Thượng Quan Xương gọi hắn tới.
Chỉ thấy, đôi mắt thái giám hơi loé lên, đáp:
“Nô tài chỉ biết là sau khi Hoàng Thượng nhận được tấu chương, tâm trạng không tốt, Yến Tướng quân vào, nhớ cẩn thận một chút.”
“Đa tạ công công.”
Ngự thư phòng.
“Yến khanh, biên cương đang chiến loạn, trẫm lệnh cho khanh lập tức đi giải quyết.”
Ánh mắt tà mị lạnh lẽo của Thượng Quan Xương nhìn chằm chằm tấu chương.
“Dạ, Hoàng Thượng.”
Yến Thiên cúi đầu đáp ứng, trong lòng cũng biết chuyện giữa hắn và Diệu Nhi cần phải có chút thời gian nữa mới có thể nói rõ.
Buổi chiều, Ngô Diệu Ny trong lúc mơ mơ màng màng đột nhiên nhìn thấy bên cạnh giường có bóng người đang chuyển động, nghĩ là Yến Thiên, cô nắm lấy bàn tay to lớn đặt trước ngực mình, nói: “Đừng đi.”
Nước mắt Ngô Diệu Ny theo khoé mắt rơi xuống.
Trên mặt nàng đều là đau khổ.
Thượng Quan Xương vốn định tránh thoát khỏi tay Ngô Diệu Ny.
Xế chiều ngày hôm nay, y đồng ý với Yến Thiên sẽ chăm sóc tốt cho Ngô Diệu Ny trong khoảng thời gian mà hắn không có ở đây, biết nàng đã ngủ một ngày một đêm rồi nhưng vẫn chưa tỉnh, dù không tình nguyện thế nào đi nữa thì y vẫn nên tới đây xem một chút.
Thân thể gầy yếu nằm trên giường, bị vùi trong chiếc chăn mềm mại, nếu như không phải dung nhan tuyệt sắc khuynh thành kia còn lộ bên ngoài thì Thượng Quan Xương đã cho rằng nàng tỉnh rồi lại chạy đi nơi khác.
Nàng ngủ rất không an lòng, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm.
Ở xa không thể nghe rõ nàng đang nói gì.
Thượng Quan Xương có chút tò mò, bèn đi tới gần nàng, từ trên cao nhìn xuống nàng.
Ngô Diệu Ny nằm trên giường, khuôn mặt bất an, đôi mày liễu nhăn, lông mi dài tựa hồ như đang run rẩy.
Thương Quan Xương không biết nàng đang bất an về điều gì.
Khuôn mặt có chút ngờ vực, hắn bước đến tìm tòi nghiên cứu.
Người trước mắt này, lấy tính cách nhát gan nhu nhược để xuất hiện trước mặt y, rồi lại lấy kiên định quả quyết khiến y kinh ngạc.
Nữ nhân này khiến y trở nên hiếu kỳ, lời này nếu nói với y của trước đây, y chắc chắn sẽ khịt mũi coi thường.
Nhưng giờ đây y thật sự hiếu kỳ con người này.
Nhưng chỉ là hiếu kỳ, một khi lòng hiếu kỳ không còn, Ngô Diệu Ny vẫn sẽ lại trở thành nữ nhân mà y chán ghét lúc trước.
Hiếu kỳ sẽ nảy sinh tình cảm, nhưng chuyện này chưa bao giờ xảy ra trong cuộc sống của y.
Ngày hôm nay lúc nói chuyện với Yến Thiên, y biết Yến Thiên lo lắng cho Ngô Diệu Ny.
Từ giọng nói của Yến Thiên, có lo lắng, có sủng nịnh như có như không với Ngô Diệu Ny.
Trong đầu chợt hiện lên hình ảnh tư thế oai hùng hiên ngang lúc ngồi trên lưng ngựa của nàng, quyết định nhanh chóng rút đao, chặt đầu con ngựa kia xuống.
Đến cả y cũng chậm một bước.
Tay còn bị Ngô Diệu Ny nắm chặt, có thể cảm nhận được đôi bàn tay mềm mại nhỏ nhắn kia đang nắm lấy ngón tay mình tìm kiếm cảm giác an toàn.
Giọt nước mắt lăn trên khoé mắt của Ngô Diệu Ny khiến người khác cũng phải đau lòng theo, hàng lông mi như lông vũ bị nước mắt thấm ướt, Thượng Quan Xương vươn tay như muốn lau đi những giọt nước mắt kia.
Bàn tay vươn đến một nửa, lại vội rụt trở về.
Trên mặt y có chút sợ hãi, y không hiểu chuyện này là sao?
Ánh mắt nhìn Ngô Diệu Ny cũng thay đổi khác thường, Ngô Diệu Ny như thế khiến y phải như muốn vứt bỏ ý nghĩ ban đầu, chẳng lẽ không phải từ đầu đến cuối y đều lợi dụng nàng sao?
Hoặc là dù có lợi dụng, cũng sẽ không làm nàng đau khổ như thế.
Đáp án nhất định là không thể.
Nếu như Ngô Diệu Ny hấp dẫn Yến Thiên, vậy chỉ còn cách bắt tâm của Ngô Diệu Ny, Yến Thiên sẽ tự động ở lại bên cạnh y.
Mặc dù không biết vì sao mình lại muốn giữ Yến Thiên bên cạnh, có lẽ là vì mấy năm qua hắn luôn ở bên cạnh bầu bạn với y chăng? Thượng Quan Xương không khỏi nghĩ thầm.
Không hề rút tay về, lẳng lặng ngắm nhìn Ngô Diệu Ny đang trong giấc mộng.
Lại nghe âm thâm nho nhỏ của Ngô Diệu Ny vang lên, mang theo đau lòng cùng gánh nặng:
“Mẫu thân sức khỏe không tốt, từ khi thiếp hiểu chuyện, mẫu thân đã không còn ở bên cạnh thiếp, là phụ thân vẫn luôn chăm sóc thiếp, ông ấy rất cưng chìu thiếp, thiếp muốn thứ gì ông ấy cũng nghĩ trăm phương nghìn kế để thoả mãn thiếp, mặc dù khi đó thiếp không có mẫu thân, nhưng thiếp vẫn luôn là một đứa con rất hạnh phúc, nhưng đến năm bảy tuổi, hạnh phúc đó đã không còn nữa, bởi vì phụ thân đã rời bỏ thiếp rồi.”
Ngô Diệu Ny gào khóc đến mũi cũng đỏ lên, hai mắt nhắm nghiền, dáng vẻ thoạt nhìn rất đáng thương.
Mà Thượng Quan Xương cũng là lần đầu nghe được chuyện của Ngô Diệu Ny.
Âm thanh nức nở lại tiếp tục vang lên:
“Thiếp bị dẫn đến Hoàng Cung xa lạ, thấy Hoàng Đế ngồi trên long ỷ, rất uy nghiêm, thiếp sợ, không dám tới gần ngài, trốn sau lưng ma ma không dám ra, sau đó ngài ấy đến trước mặt thiếp, cười híp mắt nhìn thiếp, còn để thiếp gọi ngài là phụ hoàng, thiếp sợ ngài không vui nên mới sợ hãi kêu. Không ngờ ngài ấy rất cưng chìu thiếp, nhưng thiếp vẫn không cảm nhận được sự ấm áp; người trong cung rất đáng sợ, rõ ràng lúc mới bắt đầu còn tốt với ngươi, nhưng khi quay lưng lại, tất cả đều độc ác. Sau đó ngài ấy cũng đi mất, ngày đó, một khắc trước khi ngài ấy ra đi, còn đồng ý cho thiếp chiếc Tiêu Vĩ Cầm [1], nhưng ngài ấy lại không giữ lời hứa, từ đó về sau bên cạnh thiếp không còn ai quan tâm thiếp nữa.”
[1] Tiêu vĩ cầm:
Nghe những lời nói năng lộn xộn của nàng, Thượng Quan Xương nở nụ cười trào phúng, cười nhạo sự ngây thơ của Ngô Diệu Ny.
“Sau đó, thiếp gặp chàng, khi đó, thiếp liền biết, đời này của thiếp chỉ có thể yêu chàng. Thiếp lấy tất cả dũng khí đi cầu xin vị hoàng huynh đáng sợ kia, ngay cả chiếc Tiêu Vĩ Cầm thiếp thích nhất thiếp cũng chưa từng xin huynh ấy, nhưng vì chàng, thiếp đi, ôm tâm lý mình sẽ thua đến đó, thiếp cứ nghĩ huynh ấy sẽ không đồng ý, thế nhưng bất ngờ là, huynh ấy lại đồng ý.”
Thượng Quan Xương biết người mà Ngô Diệu Ny đang nói chuyện là Yến Thiên, còn cái người làm cô sợ kia chính là y.
“Một khắc đó, thiếp cho rằng hạnh phúc không hề rời bỏ thiếp, thiếp mừng rỡ ngồi trên kiệu hoa, nhưng đêm tân hôn hôm đó thiếp lại ngồi một mình trong phòng, thiếp tự an ủi mình rằng vì chàng rất bận rộn nên đã quên mất mình còn có một người nương tử là thiếp, thiếp chờ chàng, chờ chàng có thể tiếp nhận thiếp.”
“Vậy nên chàng đừng đi, có được không?”
Ngô Diệu Ny nắm bàn tay kia đặt trên khuôn mặt trơn bóng của mình, thân mật dùng mặt cọ cọ, sau đó không nói gì nữa.
[Đinh! Chúc mừng người chơi, giá trị hảo cảm của Thượng Quan Xương đối với người chơi tăng lên 10%, hiện tại là 40%]
Mà người bị nắm tay kia, không nói gì, nhưng cũng không có ý tránh thoát.
Đây là nội tâm của nguyên chủ, còn Ngô Diệu Ny chỉ nói ra mà thôi.
Ngày hôm sau, khi Ngô Diệu Ny tỉnh lại, Yến Thiên đã xuất phát đi biên cương, không kịp nói một lời từ biệt đã vội vã rời đi đủ biết chuyện này khẩn cấp như thế nào.
“Công chúa, ngài tỉnh rồi?”
Giọng nói quen thuộc vang lên.
Ngô Diệu Ny quay đầu thì thấy Thanh Loan bên cạnh mình, đôi mắt lấp lánh như ánh sao kinh ngạc nhìn Thanh Loan, sau đó lại nhìn lại căn phòng một lần nữa, là Hoàng Cung chứ không phải phủ Tướng quân à? Hình như là đúng vậy, liền hỏi:
“Thanh Loan, sao ngươi ở đây? Ngươi không phải ở phủ Tướng quân sao?”
Thanh Loan lắc đầu một cái với Ngô Diệu Ny, đưa chén thuốc mình vừa mới nấu cho Ngô Diệu Ny, giải thích:
“Tướng quân đi biên cương, Hoàng Thượng nói ngài cứ yên tâm ở lại trong cung chờ Tướng quân về là được rồi.”
Nhìn Ngô Diệu Ny đã khá hơn, Thanh Loan cảm thấy chủ nhân nhà nàng sẽ nhanh chóng hết khổ thôi.
Ngô Diệu Ny sờ sờ cái bụng có chút đói, quay về phía Thanh Loan nói:
“Thanh Loan, ngươi đi làm chút gì ăn đi, ta hơi đói.”
Chỉ chốc lát sau, Thanh Loan đã mang tới một ít đồ ăn.
Chỉ là thức ăn bình thường, hai chay một mặn, Ngô Diệu Ny vừa tỉnh lại, cũng không ăn được gì nhiều, ăn cho có cảm giác no bụng.
Đang muốn để Thanh Loan dọn dẹp thức ăn, lại nhìn thấy bóng người màu vàng óng.
Tiếng nói chói tai đặc biệt của thái giám vang lên:
“Hoàng Thượng giá lâm.”
Ngô Diệu Ny đứng lên, đợi Thượng Quan Xương đến, thấy y vào phòng, quy củ nói lời thỉnh an.
“Thỉnh an hoàng huynh.”
“Ừ, ngồi đi.”
Thượng Quan Xương liếc mắt nhìn Ngô Diệu Ny, âm thanh bình tĩnh nói.
Sau đó y liếc thấy thức ăn trên bàn, hai chay một mặn, ở trong cung, cung nữ được sủng ái còn không ăn những thứ này.
Ánh