Ven hồ nước, có hai bóng người đang ngồi đó, tóc dài đen óng như tơ lụa của nữ tử xõa tung, dài tới y phục màu vàng ở dưới, nam tử bên cạnh mặc cẩm bào vàng óng, hai tay đặt ở hai bên, duy trì động tác cúi xuống mặt đất.
Ánh trăng sáng lấp lánh đổi chiều bên trong nước, sóng nước trong veo.
“Hoàng huynh tìm muội, chỉ là để muội ngồi cạnh ngắm trăng cùng thôi sao?”
Con ngươi trong như nước lộ ra tia nghi hoặc, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Thượng Quan Xương nói.
“Không phải vậy thì thế nào?” Môi mỏng của Thượng Quan Xương khẽ giương lên, quay đầu nhìn vào đôi mắt xinh đẹp long lanh của Ngô Diệu Ny.
Ngô Diệu Ny lắc đầu một cái, nhìn thẳng Thượng Quan Xương, nói:
“Hoàng huynh hẳn là đang hiếu kỳ về muội tại sao lại thay đổi như thế phải không?”
Giọng nói mềm mỏng có vẻ rất uyển chuyển, rồi lại mang theo vài phần khẳng định.
Thượng Quan Xương cũng không thừa nhận, nhíu nhíu mày, theo Ngô Diệu Ny nhẹ nhàng cười một tiếng.
“À? Vậy Diệu Nhi có thể cho ta biết tại sao muội lại như biến thành người khác thế không?”
Từ xưa bậc Đế Vương đã hay đa nghi, Ngô Diệu Ny vẫn luôn biết rõ. Đối với Thượng Quan Xương mà nói, phải luôn biết nắm bắt sự thay đổi của người bên cạnh mình một cách rõ ràng nhất, huống chi cô bây giờ và lúc trước khác biệt rõ rệt đến thế, cứ để y âm thầm hoài nghi như vậy, không bằng tự mình nói cho y biết, ít nhất thì quyền chủ động cũng do cô.
Ngô Diệu Ny nhìn hồ Minh Nguyệt, hai tay đặt trên chân, sâu xa nói:
“Nếu như có người đồng ý bảo vệ ngươi, nhu nhược của ngươi sẽ không gây trở ngại cho người ấy; nếu người kia đã mất, nhu nhược như vậy để ai xem?”
Hờ hững, nhu nhược, quyến rũ, dùng trong lúc này là thích hợp nhất.
Giọng nói của Thượng Quan Xương lại vang lên, nói:
“Vậy sao?”
Nhìn lại Ngô Diệu Ny, thân thể mảnh khảnh dưới bóng tối vây quanh càng khiến người khác yêu thương hơn, mà lời của cô rất hợp lý.
Ngô Diệu Ny chớp đôi mắt trong suốt, thánh khiết như Thiên Sơn tuyết liên, khiến người khác không chút do dự mà tin tưởng.
Ngô Diệu Ny thừa dịp Thượng Quan Xương không chú ý, lén lút nhìn khuôn mặt dần giảm bớt sự nửa tin nửa ngờ, nhẹ nhàng nở nụ cười.
Hôm nay, cô muốn gạt bỏ hoài nghi của Thượng Quan Xương đối với cô.
Tựa như khẽ mỉm cười, nụ cười quyến rũ trong mắt Thượng Quan Xương càng trở nên mỹ lệ và cảm động, không nhịn được muốn nhìn thêm vài lần nữa.
Khuôn mặt Ngô Diệu Ny hiện lên nét nghi hoặc, lắc lắc hai tay mảnh khảnh trước mặt Thượng Quan Xương, nói bằng giọng vô tội:
“Hoàng huynh làm sao vậy?”
Nhìn Ngô Diệu Ny trước mắt, chậm rãi nói:
“Nếu như ngay từ đầu ngươi đã như thế, ta đã không đối xử ngươi như vậy.”
Có thể ta vẫn sẽ lợi dụng ngươi, nhưng sẽ không để ngươi đánh đổi một đời này.
Y biết mình có cảm giác bất thường với Yến Thiên, trong lòng không hy vọng người khác vấy bẩn Yến Thiên, chính bởi vì Yến Thiên sẽ không nảy sinh tình cảm với Ngô Diệu Ny, y mới gả Ngô Diệu Ny cho Yến Thiên; đến khi hắn biết được cảm giác của mình, tự nhiên Ngô Diệu Ny sẽ không còn giá trị lợi dụng nữa, đến lúc đó, y sẽ nàng ra đi nhẹ nhàng.
Ngô Diệu Ny cười lạnh trong lòng, nếu như vừa bắt đầu, cô đã ra trận như thế, một người thường thấy muôn vàn nữ nhân như Thượng Quan Xương sao có thể để ý đến cô? Nguyên chủ hèn yếu khác với cô lạnh nhạt bây giờ sẽ làm Thượng Quan Xương càng thêm hiếu kỳ với cô, cô càng thần bí, người chỉ xem nữ nhân như cặn bã như y sẽ càng muốn chinh phục.
Ngô Diệu Ny tỏ ra không phản đối, nhẹ giọng nói:
“Hoàng huynh đang nói gì vậy? Hiện tại muội đang rất hạnh phúc.”
Bàn tay to của Thượng Quan Xương nắm thật nhẹ, lấy đó làm an ủi.
Thành công nắm bắt được áy náy vừa lóe lên trong mắt Thượng Quan Xương, chỉ hiếu kỳ, chưa đủ, còn phải có áy náy, để tim của y từng bước hướng về mình, cũng để cho mình từ từ bước vào lòng y.
“Không phải ngươi nói muốn ra ngoài một chút sao? Muốn đi đâu?”
Thượng Quan Xương chợt nhớ tới hình ảnh ngày hôm đó ở buổi cưỡi ngựa bắn cung, nàng có xin Yến Thiên dẫn nàng đi ra ngoài một chút, đột nhiên mở miệng hỏi.
“Muội sao?”
Ngô Diệu Ny dùng ngón tay chỉ mặt mình, thấy Thượng Quan Xương gật đầu.
Mặt cô hưng phấn, khiến cho cô thoạt nhìn càng giống với một cô nương tuổi 18.
Cô hét lên:
“Muốn đi thả diều, muốn đi bắt bướm, muốn đi chơi đu quay, muốn đi ngắm hoa, muốn làm hết tất cả chuyện mà lúc nhỏ chưa từng làm.”
[Người chơi, không phải cô đi bẫy người sao, những cái này với ngươi mà nói không phải rất quen thuộc sao?]
Hệ thống lau mồ hôi, rốt cuộc nhịn không được nữa, nói.
Nó thật sự không thể tưởng tượng được cảnh người có sức sống mạnh mẽ như Ngô Diệu Ny lại đi làm chuyện thả diều, bắt bướm, hình ảnh này quá đủ rồi.
“Ta muốn ‘tấn công’ Yến Thiên, ngươi có thể giúp ta hoàn thành không?”
Ngô Diệu Ny mưu đồ nghĩ, nghiến răng nghiến lợi nói.
[Có, đi biên cương đi.] Hệ thống chỉ cho Ngô Diệu Ny một con đường sáng.
“Lời của cậu đúng là đã nhắc nhở tôi, nếu tôi may mắn lấy được hảo cảm của Thượng Quan Xương thì có thể đến biên cương lấy tiếp giá trị hảo cảm rồi.”
Lấy xong cái này lại đi lấy cái kia, lấy xong cái kia thì nhiệm vụ hoàn thành.
Ngô Diệu Ny đắc ý nghĩ.
Sau này đúng là cô đã làm những chuyện đó, có điều chưa thành công thôi.
Người kia dùng ánh mắt nổi giận như bão táp đặt cô dưới người, không cho cô chống cự, nắm lấy cằm cô, hung hăng nhắc nhở.
Đương