Buổi tối, Ngô Diệu Ny chọn một cái áo lụa trắng hai lớp lộ vai cộng thêm một lớp váy ren dài kết hợp với trang điểm kiểu hàn quốc, đeo thêm vòng cổ trân châu làm cho cả người nhìn qua càng thêm thanh thuần.
Cô muốn cho Đoạn Ức Hi nhìn thấy bộ dáng thanh thuần này để làm cho việc Lâm Tuyết Sương ở ngày sinh nhật của Đoạn Ức Hi mặc cái váy đó mất đi hiệu quả kinh diễm.
Cầm lấy son môi màu hồng nhạt, Ngô Diệu Ny thoa lên môi nhỏ nhắn của mình.
Lúc còn ở thế giới của mình, Ngô Diệu Ny có học khoá thiết kế, trang điểm và phối đồ cho nên mấy việc này không làm khó được cô.
[Người chơi, cô càng ngày càng âm hiểm]
Hệ thống nhìn hình ảnh Ngô Diệu Ny sau khi trang điểm, thay đồ càng trở nên xinh đẹp, khí chất xuất chúng liền mở miệng châm chọc. Một chút cũng không khẩu hạ lưu tình.
“Nếu không âm hiểm, vậy cậu đưa tôi về đi.”
Ngô Diệu Ny tức giận nói. Chẳng qua là cô chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ sớm một chút thôi mà.
Không nghe hệ thống trả lời, Ngô Diệu Ny có chút tò mò, bình thường nếu cô nói xấu nó một câu nó liền trả cô mười câu sao hôm nay lại không cải lại? Mắt hạnh đen lúng liếng đảo một vòng, cô liền hiểu rõ. Một vấn đề nảy lên trong đầu cô, nhếch khoé miệng một cái, cô không chút ý tốt nào thử hỏi:
“Hay là cậu nói cho tôi biết, trừ bỏ con đường làm nhiệm vụ ra còn có con đường khác để về nhà không?”
[Không có]
Hệ thống khôi phục giọng nói nghiêm trang lúc đầu. Có thể thấy được vấn đề này không hề có chút khả quan nào hết.
Ngô Diệu Ny cũng không giận, cô vốn chỉ thuận miệng hỏi mà thôi.
Mặc kệ hệ thống, Ngô Diệu Ny nhìn gương lộ ra một nụ cười hoàn mỹ, khoe khoang nói “Chờ xem, chị sẽ cho cậu thấy cái gì được gọi là nụ cười khuynh quốc khuynh thành, mê đảo nam chính nam phụ.”
Nói xong, điện thoại liền vang lên là Đoạn Ức Hi gọi.
Ngô Diệu Ny nhấn nút nhận cuộc gọi rồi hỏi: “Đàn anh, anh đến rồi sao? ”
Giọng nói vẫn mềm mại như trước làm trong lòng Đoạn Ức Hi nổi lên một trận sảng khoái.
Âm thanh mang theo chiều chuộng mà nói: “Ừ, anh đang ở dưới lầu, em có thể xuống rồi.”
“Được, chờ em một chút em lập tức xuống.”
Nói xong điện thoại, Ngô Diệu Ny thu thập vài thứ rồi đi xuống lầu.
Lúc cô xuống tới nơi, Đoạn Ức Hi đang gọi điện thoại, nhưng anh không để ý chỉ nhìn xung quanh, đại khái là muốn tìm bóng người của cô, lúc phát hiện cô thay đổi vẻ ngoài, trong mắt liền hiện lên vẻ kinh diễm.
Ngô Diệu Ny thấy được ánh mắt kinh ngạc của Đoạn Ức Hi nhưng cố ý làm như không biết, bĩu môi nhìn Đoạn Ức Hi đang ngây người, nghi hoặc nói:
“Đàn anh, nhìn em rất lạ sao?” Sau đó cô cúi đầu nhìn thân mình một chút. Ở chỗ mà Đoạn Ức Hi không nhìn thấy khoé miệng khẽ nhếch.
Ngẩng đầu, con ngươi trong suốt như nước hồ nhìn chằm chằm Đoạn Ức Hi.
Nhìn Ngô Diệu Ny xinh đẹp trước mặt, Đoạn Ức Hi không tự giác được mà nuốt một chút nước miếng. Trái tim khẽ động, hơn nửa ngày anh mới lấy lại được âm thanh của mình “Hôm nay, em rất đẹp.”
Đẹp đến nỗi làm cho tôi động lòng, Đoạn Ức Hi yên lặng nói trong lòng.
“Thật không? Cảm ơn anh.”
Nghe được người trong lòng khen mình, Ngô Diệu Ny vui vẻ ra mặt làm cho khuôn mặt vốn thuần khiết liền tăng thêm một tia phong tình.
“Lên xe đi.”
“Được.” Ngô Diệu Ny nói với Đoạn Ức Hi, cô gật gật đầu ngồi vào ghế phó lái.
Nhìn chằm chằm vẻ mặt mơ hồ của Ngô Diệu Ny, Đoạn Ức Hi buồn cười lắc đầu. Lúc đầu anh còn cảm thấy cô bé này đặc biệt không giống với ngày thường, không nghĩ đến mới có một lúc đã trở về nguyên hình. Trên đời này sao lại có người ngốc như thế, ngồi trên xe mà cũng không biết phải cài dây an toàn.
Thở dài, Đoạn Ức Hi nghiêng người về phía Ngô Diệu Ny, chậm rãi đến gần cô. Khoảng cách của hai người càng ngày càng gần.
Ngô Diệu Ny cũng không biết Đoạn Ức Hi định làm gì, mắt vẫn nhìn chằm chằm anh mang theo một chút khẩn trương.
Khoảng cách của hai người khiến cô có thể dễ dàng ngửi được mùi dầu gội trên người Đoạn Ức Hi.
Mà Đoạn Ức Hi cũng có thể ngửi được mùi hương trên người Ngô Diệu Ny, nó giống như xuân dược, mê loạn nội tâm anh.
Bàn tay vốn muốn giúp cô cài dây an toàn lại chậm rãi vươn về phía gáy của Ngô Diệu Ny.
Hai người càng dựa càng gần, hô hấp cũng càng ngày gấp, cho đến lúc môi của Đoạn Ức Hi gần chạm đến môi của Ngô Diệu Ny, mũi của anh có thể ngửi được mùi son trên môi của cô, là son môi vị ô mai.
Bị đối phương ép sát, Ngô Diệu Ny cảm thấy môi mình có chút ngứa. Dùng đầu lưỡi phấn nộn của mình liếm quanh miệng một cái, không ngờ lại chạm phải môi của Đoạn Ức Hi cách không xa, như mới ý thức được mình vừa phạm phải cái sai lầm gì, Ngô Diệu Ny lập tức lùi lại phía sau. Nhưng theo ý nghĩ của Đoạn Ức Hi đó chính là mời gọi, anh không thèm để ý gì nữa, nghiêng người hôn lên đôi môi nhỏ nhắn của Ngô Diệu Ny, chậm rãi quấn lấy.
Ngô Diệu Ny bị Đoạn Ức Hi hôn không dám lộn xộn, bàn tay lại không biết nên đặt ở đâu, cô chỉ biết trừng mắt thật to nhìn Đoạn Ức Hi.
Thấy thế, Đoạn Ức Hi lấy tay bịt mắt Ngô Diệu Ny, sau đó tiếp tục hôn sâu.
Ngô Diệu Ny chỉ có thể cảm thấy trước mắt mình là một mảnh tối đen, cảm giác ở môi cũng trở nên rõ ràng hơn.
Quyền chủ động hoàn toàn nằm ở trong tay Đoạn Ức Hi, mang theo tính xâm lược, Đoạn Ức Hi không buông tha ngõ ngách nào cả, còn Ngô Diệu Ny hoàn toàn bị động mà chỉ biết hé môi, tiếp nhận. Như là bị nghiện, Đoạn Ức Hi đối với Ngô Diệu Ny muốn ngừng mà không được, thật lâu cũng không có buông ra.
Thời gian trôi qua giống như gần một thế kỷ, Đoạn Ức Hi mới buông tha cho Ngô Diệu Ny, sau đó lấy bàn tay đang che mắt Ngô Diệu Ny ra. Đèn đường bên ngoài chiếu vào khiến cho Ngô Diệu Ny vừa thoát khỏi bóng tối có chút không thích ứng được, ánh mắt có chút ướt át hơi hơi nhíu lại, cùng lúc đó môi đỏ mọng của cô cũng khẽ mở cùng với ánh mắt mê ly làm cho cả người của cô giống như con mèo Ba Tư.
Ánh mắt của Đoạn Ức Hi nhìn Ngô Diệu Ny cũng trở nên nóng rực.
Cố gắng khống chế không cho chính mình tiếp tục suy nghĩ này nọ, Đoạn Ức Hi giúp Ngô Diệu Ny cài lại dây an toàn. Không biết cố ý hay vô tình, ngón tay của anh xẹt qua bộ ngực của Ngô Diệu Ny làm cho cả người cô đều run lên.
[Chúc mừng người chơi, hảo cảm của nam chính