Lão đại, có phải nhóm máu của ngài là RH- không?
Lục Khải Ưng dập tắt điếu thuốc hút dở, trở lại ngồi vào ghế sô pha, gương mặt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Uyên Ninh.
- Muốn máu của tôi?
- Phải, lão đại.
Ở Ưng Ngụ Trạch chỉ có ngài mang nhóm máu này, nếu chậm trễ cô ấy e là không cứu được.
A Tống và A Tấn đứng ở cửa, nghe được tin Trương Kỳ muốn lấy máu của lão đại cứu cô ta liền xông vào.
A Tống bước đến đứng trước mặt Trương Kỳ, sắc mặt rất không tốt.
- Anh muốn chết sao?
Nhớ lại lúc còn ở Na Uy, Lục Khải Ưng từng bị phục kích một lần, không may bị chém.
Khó khăn lắm mới vực dậy khỏi nguy hiểm, kể từ lần đó A Tấn và A Tống đã rất ân hận, quyết không để lão đại rơi vào tình thế như vậy một lần nào nữa.
Để đến hôm nay Trương Kỳ đòi lấy máu của lão đại ra chỉ để cứu một người phụ nữ còn chưa biết tốt xấu, anh ta tất nhiên không đồng ý.
- A Tống, ra ngoài!
Mi tâm của Lục Khải Ưng nhăn nhúm, màu mắt nâu trầm nhìn vào anh ta ra lệnh.
Muốn cho máu hay không là quyền của hắn, không nhất thiết đến thuộc hạ phải can thiệp.
A Tống chỉ có thể phục tùng lời của lão đại, cùng A Tấn ra ngoài.
Mặc dù trong thâm tâm không vừa lòng.
- Cần bao nhiêu, cứ lấy đi.
Hắn ngã lưng ra thành ghế, khép mắt lại nói với Trương Kỳ.
Anh ta ngạc nhiên khi thấy hắn đồng ý mà không chút nổi giận, thầm vui mừng thay cho Uyên Ninh nằm trên giường.
Đây là người phụ nữ đầu tiên hắn mang về, lại còn dùng chính máu của mình cứu sống sau khi bị đày ải ở Ưng Ngụ Trạch.
Cả cuộc đời làm việc cho Lục Khải Ưng, anh ta hẳn là lần đầu được chứng kiến cảnh này.
Lúc Trương Kỳ chích kim tiêm vào gân máu của Lục Khải Ưng, hắn vẫn rất đỗi thản nhiên bồi thêm một câu.
- Lấy nhiều một chút, cô ta xanh xao quá.
Đừng để lấy rồi lại muốn lấy nữa, tôi không có thời gian.
Sẵn tiện coi luôn vết thương ở cổ xem thế nào.
- Rõ thưa lão đại.
Buổi tối sập xuống, cả Ưng Ngụ Trạch thắp sáng đèn rực cả một vùng.
Chỉ riêng căn phòng Uyên Ninh đang nằm là chỉ để lại một ánh sáng leo loét, không ảnh hưởng đến giấc ngủ.
Cô nhíu chân mày dính chặt vào nhau từ từ mở mắt.
Bất tỉnh từ sáng đến tối, đám người kia cũng không đút cho cô một miếng nước nào, hại bao tử cô vừa đói lại vừa đau.
Uyên Ninh động nhẹ tay, bất ngờ cảm thấy có gì đó đau xót, nhìn xuống thì thấy kim tiêm truyền máu đang c ắm vào gân tay mình.
Cô phút chốc không nghĩ ngợi được gì, Lục Khải Ưng thật sự có lòng tốt vậy sao?
Tuy muốn nằm thêm một lát, nhưng cái bao tử tội nghiệp lại không cho phép.
Cô đành cắn răng rút kim tiêm ra, định đặt chân bước xuống giường.
- Cô nên biết quý trọng số máu đang truyền vào người mình đi.
A Tống đứng tựa ở cửa từ lúc nào, là lão đại đã ra lệnh cho anh ta phải ở đây canh chừng cô đến khi tỉnh lại.
Giờ thì hay rồi, cô ta tỉnh lại liền không cần máu của lão đại nữa.
- Tôi là con người, tôi cần lương thực để duy trì sự sống anh hiểu chứ?
- Vậy tôi không phải là con người sao?
Kể từ khi Lục Khải Ưng rời khỏi, A Tống đều trực tiếp ở chỗ này một bước cũng không đi xa, anh ta cũng chẳng có chút lương thực gì vào bụng.
Tuy muốn tranh chấp với Uyên Ninh thêm vài câu, nhưng nhìn vào gương mặt xanh như tàu lá chuối của cô, anh ta cũng đành bỏ qua.
- Đầu bếp đã nấu bữa tối xong rồi, đi thôi!
- Tôi không đi nổi!
- Vậy thì đừng ăn!
A Tống nói xong liền mất hút, Uyên Ninh khóc không ra nước mắt.
Anh ta đi rồi, nơi này rộng như vậy, cô biết tìm nhà bếp ở đâu?
Sau một hồi lần mò tìm kiếm, hỏi sự trợ giúp từ thuộc hạ ở Lục Khải Ưng.
Uyên Ninh cuối cùng cũng tìm được đến nơi, ngay lập tức