Đang còn mắc kẹt ở ải thứ ba thưa lão đại.
A Tống nói với hắn thông qua kính chiếu hậu.
Việc Uyên Ninh bị bỏ lại giữa chừng là chủ ý của hắn, hắn muốn cho cô tận mắt chứng kiến cảnh tra tấn ở Ưng Ngụ Trạch, hắn muốn xem xem, con nhím nhỏ đó sẽ có những biểu hiện gì.
Sở dĩ từ đầu hắn đã nhận ra, cô khác những người phụ nữ vô dụng kia.
Không yếu đuối, cũng không sợ hãi trước cái chết, đó là điều khiến hắn để tâm.
Từ khi lọt lòng, người phụ nữ đầu tiên và duy nhất khiến hắn ngưỡng mộ là mẹ của hắn, còn tất cả người phụ nữ trên đời này trong mắt hắn mà nói đều rắc rối như nhau.
- Có thể vượt qua ải thứ hai sao?
Trầm ngâm hồi lâu, Lục Khải Ưng thoáng quên, cô ta nhanh vậy mà đến ải thứ ba.
Dù có nhanh nhẹn đến mức nào, thì không có vũ khí trong tay làm sao có thể vượt qua ải thứ hai của Ưng Ngụ Trạch?
Ải thứ hai ở Ưng Ngụ Trạch cũng không có gì đáng gờm.
Chỉ là chỗ đó tập trung những con vật nuôi của Lục Khải Ưng, hổ, sư tử, hay cá sấu đều có.
Mỗi một tuần sẽ thả ba người vào trong đó cho chúng thoả sức gặm nhấm.
Uyên Ninh cũng thật có số may mắn, hôm qua đã là định kỳ ăn uống của chúng rồi, nếu nhỡ có bị lạc vào đó, cô cũng không bị chúng nuốt chửng, nhưng cũng khó thoát ra ngoài.
- A Tấn báo lại, cô ta rất thông minh, vừa đến cửa đã nhận ra điều bất thường nên không chịu vào.
- Đúng là có tiềm năng.
Lục Khải Ưng vô thức nói, khoé môi hơi cười, trong đáy mắt vụt qua biểu cảm gì đó khá hài lòng, làm cho A Tống thoáng giật mình.
Vừa rồi lão đại đã khen cô ta, một người thuộc hạ trung thành, tài giỏi như anh ta còn chưa từng một lần được lão đại khen như vậy.
Ngoại lệ của lão đại có vẻ đã xuất hiện rồi, A Tống thầm cười.
Trong khi Lục Khải Ưng còn đang ung dung, an dưỡng trên chiếc siêu xe.
Uyên Ninh ở ải thứ ba đã bị mấy con rắn khốn kiếp kia quấn chặt lấy chân.
Cô cố dùng hai tay của mình để bẻ đầu những con bò lên thân trên, khó chịu chết đi được.
Uyên Ninh cô ghét nhất là rắn!
Đã rất lâu trôi qua mà vẫn không thoát ra được bầy rắn này, Uyên Ninh chỉ còn nước mặc kệ chúng mà đi tìm lối thoát.
Cô khẳng định chỗ này chắc chắn có lỗ thông nào đó, dù không có lý do nào để nói vậy nhưng có niềm tin vẫn hơn là chịu khuất phục.
Cô không thể để mình mất mạng ở địa bàn của kẻ thù được.
Uyên Ninh giẫm lên mấy con rắn, từ từ bò dậy.
Cô chạy theo bản năng, bầy rắn bị bỏ lại một đoạn xa.
Cô không tài nào tưởng tượng được, cái hầm này có thể rộng như vậy.
Chạy rất xa mà vẫn chưa chạm được vách.
Khi cô còn mơ hồ trong suy nghĩ của mình, không chú ý để bản thân bị đập vào đường cùng một cái uỵch.
Và trước mắt cô là một chiếc nắp đậy bị khoá bằng ổ khoá.
Thì ra đây chính là sống không bằng chết, muốn chết cũng không được mà Lục thối tha nói với cô.
Uyên Ninh bất lực tựa lưng vào tường, từ từ ngồi phịch xuống.
Bụng trống rỗng khiến cô không còn sức lực như thường ngày, đói đến mức hai mắt cô sắp mờ đi rồi.
Uyên Ninh chỉ còn một thỉnh cầu cuối cùng, Lục Khải Ưng bây giờ hiện đang ở đâu, có thể xuất hiện ngay lập tức cho cô quỳ tạ lỗi với hắn để xin ân huệ không?
- Mau mau chui ra đi, cô định ở trong đó đến khi nào đây?
Là giọng của tên đã dắt cô đi rồi bỏ lại, anh ta đứng ngay phía bên kia của nắp đậy.
Uyên Ninh có chút mừng nhưng một lần nữa chiếc ổ khoá kia lại đập vào mắt cô.
- Tôi không có chìa khoá.
Anh nói xem, làm sao chui ra được?
- Đây là ải cuối cùng rồi, nếu cô không tự vượt qua thì không ai có thể cứu nổi cô cả.
Uyên Ninh cố gắng khống chế lại cơn tức giận, từ