Ở Ưng Ngụ Trạch sau khi dùng bữa tối xong, A Tống và A Tấn đột nhiên biến mất, Uyên Ninh cũng không biết đi đâu nên chỉ có thể quay về căn phòng đó nghỉ ngơi.
Trời dần càng về khuya, không khí ở Ưng Ngụ Trạch yên tĩnh đến lạ lùng.
Dù đã rất buồn ngủ nhưng cô vẫn không dám chợp mắt, có điều gì đó khiến cô cứ thao thức không tài nào an tâm được.
Uyên Ninh nghĩ rằng, có lẽ mình chỉ vì lo cho chị Đình và mọi người ở Sa Thiềm nên mới như vậy.
Suy ra cũng đúng, vì cô đang rất nhớ họ.
Cô bật dậy khỏi giường, từ từ đi đến cửa sổ, khom người đưa tay lên chống cằm.
Ngẫm lại lời Lục Khải Ưng nói hôm qua cũng có thể là rất đúng, nơi này vô cùng rộng, như một vinh thự của vua chúa hoặc hơn là vậy nữa.
Từ cửa sổ căn phòng này nhìn ra có thể thấy bao quát được tất cả khuôn viên phía trước của Ưng Ngụ Trạch.
Trong lúc cô còn đang ngắm nghía cảnh vật ở đây, đột nhiên từ phía cổng chính bất ngờ được hai thuộc hạ của Lục Khải Ưng mở ra, chiếc Maybach S650 quen thuộc tiến vào, theo sau là chiếc Bugatti màu đen do A Tấn cầm lái.
Uyên Ninh tình cờ bắt gặp cảnh tượng Lục Khải Ưng được A Tống và thuộc hạ dìu vào trong, trên người còn dính máu ở ngực lan rộng xuống phần bụng của hắn, áo sơ mi cũng không được cài lại hẳn hoi.
Sự nghi hoặc trong lòng bắt đầu trỗi dậy, rõ ràng lúc hắn rời khỏi đã không dẫn thuộc hạ theo, thậm chí là A Tống và A Tấn đều không đi cùng.
Bây giờ người hai đó lại đích thân đón hắn về trong tình trạng không khả quan là mấy.
Uyên Ninh quyết định mở cửa ra ngoài tìm hiểu.
Vừa mở ra, A Tống đã dìu hắn đến tận chỗ cô.
Anh ta hất mặt bảo cô mở cửa, Uyên Ninh vội vàng làm theo.
Lục Khải Ưng được đỡ nằm xuống giường, gương mặt hắn đỏ bừng, gân cổ nổi lên cuồn cuộn, hơi thở vô cùng gấp gáp.
Cô bây giờ mới nhìn kĩ lại, số máu dính trên áo đó không phải của hắn.
- Còn đứng ngẩn người ở đó làm gì, mau đóng cửa lại đi.
Uyên Ninh tò mò mở miệng hỏi anh ta.
- Lục Khải Ưng làm sao vậy?
- Cô không được phép gọi thẳng tên của lão đại, đó là điều cấm kỵ ở đây.
Nếu muốn sống tiếp thì đến chăm sóc cho ngài ấy đi.
Giọng điệu và phản ứng của anh ta vô cùng gay gắt, đôi mắt trừng lên đáng sợ.
Uyên Ninh cũng không rõ, anh ta là vì Lục Khải Ưng như vậy mới nổi giận, hay là vì cô phạm phải điều cấm kỵ?
- Anh là trợ thủ của anh ta, anh ta thế nào anh phải là người chăm sóc chứ, tại sao phải là tôi?
- Vậy thì cắt cổ tay, trả máu của lão đại lại đây.
Uyên Ninh ngơ người, máu của hắn tại sao lại ở trong cơ thể của cô được.
Chẳng lẽ nào?
- Là lão đại đã dùng máu của mình để cứu cô khỏi quỷ môn quan đó.
Tôi không muốn nhiều lời, cô đừng khiến mình trở thành kẻ ăn cháo đá bát.
Dứt lời, A Tống cũng bỏ lại cô một mình ở đó mà mở cửa đi mất.
Anh ta thừa biết lão đại đang gặp phải chuyện gì, ngay lúc này đây chỉ có phụ nữ, đích thị là Uyên Ninh mới giúp được lão đại mà thôi, anh ta ở lại cũng chẳng để làm gì.
Nếu như trong lúc nguy kịch đó lão đại không còn đủ tỉnh táo để nhấn vào cái nút trên đồng hồ để triệu tập anh ta, anh ta thật không thể tưởng tượng nổi lão đại bây giờ sẽ như thế nào nữa.
Uyên Ninh trong phòng nhất thời không biết làm gì tiếp theo, cô từ khi mười bốn tuổi đến nay chỉ biết đánh nhau rồi đến luyện võ, cô thật sự không biết chăm sóc một người phải làm những gì cả.
- Này, anh giả vờ đấy à? Vết máu này đâu phải chảy ra từ cơ thể của anh đâu?
Cô đưa tay lay lay bả vai cứng ngắt của hắn, dần dần hạ xuống chạm vào phần ngực dính máu.
Chân mày Lục Khải Ưng đã nhíu lại giờ