Nhìn thẳng vào cặp mắt trong ngần nhưng đầy ẩn chứa của Uyên Ninh, Lục Khải Ưng vẫn muốn xác nhận lại một lần nữa.
- Trịnh Uyên Ninh, tôi muốn [email protected] tình với em!
Câu nói của hắn như một phát búa bổ vào đầu cô, thì ra triệu chứng của hắn đang gặp phải lại là trúng thuốc kích dục, Uyên Ninh cô đúng thật là ngu ngốc, tại sao lại quên đi khả năng đó được chứ.
- Việc này nằm ngoài khả năng của tôi rồi.
Lục Khải Ưng, nếu anh dám làm càng, tôi không ngại thêu rụi cả nơi này.
Cô hoàn toàn không bị hoảng sợ trước đề nghị của hắn, nhưng cô sợ con người thứ hai của mình lại sắp trỗi dậy, cô không thể chống lại nó, cô ghét chính bản thân mình lúc đó.
Con người dơ bẩn ấy, cô đã rất đau đớn mới có thể giấu nó đi, cô không thể để hắn cứ như vậy mà đạp lên nỗi đau của cô khiến nó xuất hiện trở lại.
[...Tân Cương, chín năm về trước.
- Ninh Ninh ngoan, để dượng sờ một cái, sau đó đưa con đi trung tâm thương mại mua búp bê có được không?
- Mẹ sắp về rồi, mẹ sẽ dẫn con đi mua mà.
- Con nhãi này, mày dám chống đối tao sao?
Người đàn ông không bằng cầm thú đó, chính là cha dượng của cô, Mạnh Tùng.
Ông ta thừa cơ hội mỗi ngày mẹ cô đi làm, đều dùng tất cả mọi cách để dụ dỗ xâm hại cô.
Lần đầu tiên may mắn mẹ cô tan ca về sớm, cô thoát được ông ta.
Lần thứ hai cô cố tình sau khi tan học để lạc đường, đợi mẹ về rồi cô mới dám vào nhà, cô vẫn thoát thân được.
Nhưng quá tam ba bận, lần này ông ta nói dối với mẹ cô rằng sẽ đưa cô đến nhà ngoại thăm bà.
Nhưng sự thật bà cô đã mất từ rất lâu rồi, ông ta cố giấu nhẹm đi không cho mẹ biết.
Uyên Ninh thừa biết những hành động khác thường mà ông ta làm với mình, nhất quyết không lên chiếc xe đó.
Thế nhưng ông ta làm mọi cách để khiến cô phải ngồi vào xe cùng ông ta, chính là tiếp tục nói dối với cô mẹ cô gặp sự cố ở nơi làm việc, hiện tại đang nằm trong bệnh viện.
Cô rất thương mẹ, lúc đó cô không quan tâm đến điều gì khác, chỉ biết để ông ta chở đi tìm mẹ.
Và rồi Mạnh Tùng đã lái xe thẳng đến ngoại ô Tân Cương, đỗ ngay một khu đất hoang vu vắng vẻ.
Lúc đó cô còn ngây thơ quay sang hỏi ông ta một câu.
- Dượng nói sẽ đưa con đến bệnh viện gặp mẹ mà?
- Gặp mẹ sao? Làm tao thoả mãn, tao đưa mày đi gặp mẹ mày ngay.
- Không, buông con ra.
Làm ơn, đừng chạm vào con mà, làm ơn!
Cô còn nhớ rất rõ, Uyên Ninh của chín năm trước đã hoảng sợ thế nào, la hét thế nào, cầu xin ông ta thế nào.
Nhưng đã là cầm thú thì không thể mang nhân tính của con người được.
Khi mẹ cô biết được tất cả, cũng là lúc bà ấy rơi vào tuyệt vọng.
Bà không thể ngờ rằng, chính mình đã đẩy đứa con gái duy nhất vào vũng bùn mãi mãi không thể rửa sạch được.
Trước khi chết đi, bà đã dùng tất cả hơi thở cuối cùng để đẩy ông ta vào tù, mức án chung thân mãi mãi không thể giúp bà nguôi ngoai đi nỗi đau đớn.
- Ninh Ninh của mẹ, sau khi mẹ chết đi, con phải rời khỏi nơi này thật xa, thật xa.
Sống một cuộc sống ung dung, tự tại.
Đừng nghĩ về quá khứ, cũng đừng nhớ về mẹ, mẹ có lỗi với con rất nhiều....
- Không!!! Mẹ ơi, đừng bỏ Ninh Ninh mà, mẹ ơi!
Bà buông tay cô, treo mình lên sợi dây oan nghiệt đó.
Mẹ cô chết rồi, chết trước mắt cô, cô không thể làm được gì cả...]
- Buông tôi ra, buông ra!!!
Uyên Ninh đột ngột hét lớn, đôi tay không ngừng vùng vẫy, cô như trở thành một con người khác, một người như sắp phát điên vậy.
Phát điên vì chính quá khứ dơ dáy của mình.
Lục Khải Ưng hoàn toàn không thể khống chế lại bản thân mình nữa, cô vùng vẫy bấy nhiêu, hắn liền mạnh bạo bấy nhiêu.
Từng đợt đau đớn như kh ủng bố lấy tâm trí Uyên Ninh, cô điên cuồng đánh lên người hắn, cô ghét cảm giác này, cô rất sợ nó.
Hắn vẫn tiếp tục hành động mất nhận thức của mình, vốn chẳng nhận ra sự thay đổi bất thường này.
Bây giờ hắn chỉ biết làm cho bản thân dễ chịu hơn, hắn không còn tâm trí để quan tâm đến cảm nhận của Uyên Ninh nữa.
Nhưng nếu bây giờ hắn không dừng lại, cô sẽ trở nên thế nào đây.
- Khốn nạn!! Đừng chạm vào tôi! Đừng!
Uyên Ninh gào khóc trong tuyệt vọng, bóng ma tâm lý cứ như vậy bị hắn khơi mào trở lại.
Mang theo một nỗi đau không thể nào tả siết, trong nỗi đau đó, cô nhìn thấy mẹ đã ra đi, nhìn thấy kẻ tán tận lương tâm kia bị tống vào tù, nhìn thấy một cô bé còn chưa tròn mười tuổi đã mất đi tất cả.
Cô muốn gi3t chết hắn ngay lập tức, cô không muốn nhìn thấy hắn nữa.
Từng