Xe chạy đến vòng xoáy lớn, theo chiều đường đi quay đầu lại.
Người ngồi trong xe cũng không còn nói thêm lời nào, tuy rằng mở điều hoà nhưng lại cảm thấy bầu không khí đang bao trùm bởi sự lạnh lẽo.
Vượt hơn hai mươi lăm cây số, đi qua rất nhiều con đường khác nhau.
Gần đến nơi, xe lập tức rẽ vào một con đường lớn ít phương tiện giao thông, nhìn thì giống quốc lộ, nhưng thật ra là đường vào Cung Điện của gia tộc Balis.
Ưng Ngụ Trạch ở Bắc Kinh đã vô cùng rộng lớn.
Nhưng nơi này còn gấp ba gấp bốn lần nơi đó, đã gọi là Cung Điện thì tất nhiên cũng hào quang, tráng lệ không kém.
Riêng về kiến trúc, nơi này được xây dựng theo kiểu Cung Điện truyền thống, có mái che hình chóp nhọn hoắt, trên mỗi cái đều có một quả cầu màu đỏ nhung khá lớn.
Cảnh vệ đứng ở cổng chính thấy xe của Lục Khải Ưng đi tới liền bước lên phía trước, ra hiệu cho xe dừng lại, sau đó mới tiến gần đến chỗ người cầm lái.
- Whos the person in the car? ( Người trong xe là ai?)
A Tống liền hạ kính xe xuống, nhìn sang người cảnh vệ đó, vẻ mặt hảo cảm rất tốt, nói.
- Hoàng Tử Liyin!
Nghe đến đó, cảnh vệ liền dời mắt nhìn ra ghế sau, hơi sửng sốt.
Cảnh vệ lập tức cúi người, chấp tay lên ngực, hành lễ theo phong tục truyền thống của Balis.
Rồi lùi người ra phía sau, nhường đường cho xe của Lục Khải Ưng tiến vào bên trong.
Chỗ này, Lục Khải Ưng đã gần hai mươi năm không lui tới, dù đã trôi qua hai thập kỉ nhưng giao diện bên ngoài không thay đổi là bao, thậm chí còn giống hệt ngày xưa như in.
Bánh xe dừng hẳn, đối diện với chính điện của Balis, Lục Khải Ưng đẩy cửa xe, sải chân bước xuống.
Hai mươi năm trước, hắn đến đây với thân phận là cháu ngoại của Sanbigan Balis, cố cựu hoàng gia tộc này.
Còn bây giờ, hắn đến đây, không với một thân phận nào cả, hắn chỉ là Lục Khải Ưng, xã hội đen có nguồn gốc ở Na Uy mà thôi.
Chính điện có rất nhiều cảnh vệ, họ đội mũ, mặc quân phục, tay cầm súng hiện đại, vẻ mặt không cảm xúc.
Lục Khải Ưng đặt chân lên bậc thềm, A Tống đã hộ tống ở phía sau.
Bước vào nơi đó, con người dù bề ngoài có uy lãnh cỡ nào cũng trở nên nhỏ bé.
Oronbe nhận được tin từ cảnh vệ, rằng Hoàng Tủ Liyin đã trở lại.
Ông vui mừng khôn xiết, vừa trở về từ toà thị chính không lâu, còn chưa kịp thay y phục đã bước vội bước vàng đi ra.
Vóc người cao ráo, gương mặt điển trai, khí chất hơn người.
Lục Khải Ưng đứng sừng sững ở giữa chính điện, mắt hơi nhìn lệch về bên trái, nên có đặt một di ảnh cỡ lớn của một vị công chúa một thời xinh đẹp, giỏi giang.
Hắn nhìn vào di ảnh đó chăm chú, còn tưởng tượng ra được người trong ảnh đang nở nụ cười hiền hậu với mình, hắn bất tri bất giác nhíu mày.
- Ôi trời ơi, cháu trai của ta đây sao? Lớn lên lại càng đẹp trai thế này, thật giống cậu mấy chục năm trước làm sao.
Oronbe từ xa vội vã đi tới, nhìn chằm chằm Lục Khải Ưng, còn dang tay đón chào nồng hậu.
A Tống đứng phía sau, tất nhiên sẽ đối mặt với Oronbe trước tiên.
Anh ta chỉ nghe danh tiếng của Oronbe qua lời kể ngắn gọn của lão đại, không ngờ Oronbe thật sự lại dễ gần như vậy, cũng không giống là người có chức quyền cao là bao, ngoài bề ngoài sang trọng của một người kế thừa, còn lại ông ấy đều như người bình thường, ôn nhu và tình cảm.
- Nhan sắc của cậu mà đòi so sánh với con à?
- Ây da, thằng nhóc này, cậu đùa thôi.
Sao vậy, vì nhớ cậu mới đến tận đây tìm đúng không?
Oronbe không hề đề cập đến chuyện hàng cấm gì cả, càng nói Lục Khải Ưng còn nghĩ ông chưa biết chuyện này.
Nên ánh mắt nhìn ông ấy có hơi không thiện chí là mấy, nói rõ hơn là nghi hoặc.
- Ánh nhìn gì đây? Ôi giống thật, đôi mắt lạnh lùng, xa cách này thật rất giống Barina làm sao.
Nhắc đến tên Barina, làm Lục Khải Ưng chớp mắt một cái, thu cái cái nhìn với Oronbe.
Đã bao nhiêu năm, không ngờ khi nhắc lại cái tên này, cảm giác trong hắn vẫn vậy, mất mác và đau đớn.
Oronbe quan sát sắc mặt của hắn khi nhắc đến Barina liền hiểu ra, tâm trạng ông cũng thoáng buồn.
Đưa mắt nhìn về bức di ảnh phía sau Lục Khải Ưng, nơi cổ họng nghèn nghẹn lại.
- Nếu chị ấy không đi Trung Quốc, lại càng không theo con đường đó, có lẽ bây giờ...
- Bây giờ nói thì cũng có ít lợi gì? Tình yêu đã làm che mờ đi lý trí, ai cũng một lần trải qua.
Những lời Lục Khải Ưng nói ra, A Tống không nhận ra đây là lão đại của anh ta nữa.
U buồn và thất vọng, cuối cùng lão đại cũng chịu phô diễn ra gương mặt này.
Thấy Lục Khải Ưng càng lúc càng âm trầm, nét buồn đau hiện rõ.
Oronbe vội xua tay, vỗ vỗ lên vai hắn vài cái.
- Thôi, chuyện đã qua hơn hai mươi năm, buông bỏ đi.
Ngừng lại một hồi, Oronbe mới sực nhớ, hỏi tiếp Lục Khải Ưng.
- Không thể nào tự dưng con tự mình tìm đến đây được, có chuyện gì rồi phải không?
Hắn quay mặt lại, tay đút trong túi quần, sắc mặt đã khôi phục lại đôi chút, đôi đồng tử màu nâu trầm nhìn xoáy vào Oronbe.
- Con vận chuyển chất cấm vào địa bàn của cậu rồi.
Lời nói thốt ra nhẹ như bông gòn, nhưng lại làm Oronbe hoảng hốt, ông trừng mắt với Lục Khải Ưng, tay giơ lên đánh mạnh vào vai hắn một cái "Bốp!"
- Con ăn gan hùm hay gan của cá mập vậy? Còn dám mở miệng nói điều này với ta ư?
- Con chỉ đích thân báo cho cậu một tiếng, càng không có ý định nhờ vả.
Chút h3roin này, xử lý dễ như trở bàn tay.
Hắn đưa tay lên vuốt vuốt lại chỗ áo bị Oronbe đánh vào, hơi nhăn nhúm một chút.
Hành xử và lời nói ra như chẳng ý thức được là hắn đang phạm pháp, ngược lại mép môi còn hơi cười cười.
- Đêm qua ta có nghe người về báo tin, cảnh sát khu vực tóm được một nhóm cấu kết vận chuyển hàng cấm vào thành phố, không ngờ lại liên quan đến con.
Thật hết chỗ nói mà.
Oronbe thất vọng khẽ lắc đầu, năm đó Lục Khải Ưng còn nhỏ tuổi nhưng đã tự vỗ cánh bay đi, rời khỏi Cung Điện sau khi Barina và