Xe di chuyển gần đến một ngã tư lớn, đèn đỏ cũng vừa chuyển xanh.
Vừa qua khỏi đó một đoạn, phía trước liền xuất hiện tai nạn giao thông, một chiếc container kéo lê xe ô tô, viễn cảnh quá nổi máu me.
Bỗng chốc xe phải dừng lại, cảnh sát ra hiệu không cho đi tiếp.
Lục Khải Ưng mở mắt, liếc nhìn ra ngoài cửa kính, từ xa chỉ nhìn thấy được một đống hỗn độn.
- Lão đại, họ chặn xe lại rồi.
Hay chúng ta đi đường tắt về Lan Uyển, đường đó khá hẹp nhưng vắng vẻ, không phức tạp là mấy.
- Cứ vậy đi.
Nhận được cái gật đầu của Lục Khải Ưng, A Tống mới chỉ đường cho tài xế lái ngược lại, gần cái ngã tư lúc nãy rồi rẽ vào một con đường bên tay trái.
Chiếc xe vừa vào đoạn đường đó không lâu, lập tức ở phía sau cũng có thêm hai, ba chiếc ô tô khác nối đuôi theo, nhưng A Tống không nhìn thấy.
Trời chạng vạng tối, đồng hồ chỉ ngay con số 6 tròn trĩnh, Lan Uyển dần dần chìm trong ánh đèn nhỏ rồi lớn.
Uyên Ninh đứng trên ban công, gác tay lên lan can ngắm nhìn khung cảnh đẹp tuyệt hảo đó.
Trong lòng cô bất chợ lại nhớ đến câu nói mà Lục Khải Ưng nói với cô lúc chiều.
Đến tối tôi về, sẽ đưa em ra ngoài chơi.
Không biết lời hắn nói có đáng tin không, nhưng cô cũng có chút mong chờ.
Ở đây đã rất lâu, mặc dù rộng rãi, tiện nghi, nhưng cô đã quen cuộc sống tấp nập, ồn ào ở Sa Thiềm, bây giờ sống không khác gì ở ẩn, cô cảm thấy hơi bí bách.
Bất chợt nghĩ đến Sa Thiềm, cô liền muốn gọi về cho chị Đình, không biết chị ấy sẽ như thế nào nếu biết cô đang ở cùng Lục Khải Ưng nhỉ? Không biết chị ấy có lục tung cả Bắc Kinh để tìm cô không nữa.
Với tính cách của chị Đình, Uyên Ninh cô nghĩ cũng có thể sẽ có khả năng lắm.
Mà nếu cô có muốn liên lạc về đó, cô cũng không có gì để liên lạc được.
Điện thoại thì không có, tuy trong phòng cũng có một cái, nhưng nó chỉ để dùng trong nội bộ mà thôi.
Đứng ở đó khá lâu, gót chân cô hơi buốt, cô mới duỗi lưng mấy cái, lập tức vào thế võ phòng thủ, chuẩn bị tung vài cước ôn lại bài.
Cũng lâu rồi không đánh đấm, không thử lại tay nghề của mình, tứ chi cô hơi ngứa ngáy một chút.
Ở đây là vậy, nhưng ở Sa Thiềm ngày nào cũng có được vài bao cát di động để mà luyện võ nghệ cả.
Cô nắm hay bàn tay lại thành nắm đấm, đưa lên ngang với ngực.
Chân trái đặt phía sau làm trụ, chân phải liền tung lên một cước, sau đó cô liền uyển chuyển xoay người, dùng chân trái đạp lên không trung tung thêm một đòn.
Đó mới chỉ là vài tư thế cơ bản mà thôi, nhớ lúc đi rèn luyện ở khu quân sự, cô còn phải đấu đá khắc nghiệt hơn nhiều.
Vậy mà giờ bắt buộc ở cạnh Lục Khải Ưng, cô như biến thành con chim chỏ mềm yếu vậy, bị nhốt vào l ồng chỉ chờ được thả ra chứ không có khả năng trốn chạy, thậm chí là bản năng chống cự cũng không có.
Mới loay hoay có một lúc mà thời gian trôi thật nhanh, mới đó đã hơn mười chín giờ rồi.
Cũng đã đến bữa tối, Uyên Ninh hơi chồm người ra ban công nhìn xuống cổng chính, nhưng nói đó vẫn im lìm không chút động tĩnh gì.
Chẳng biết vì sao cô lại cảm thấy hơi thất vọng.
Không đợi người hầu lên gọi, Uyên Ninh đã tự giác xuống phòng ăn.
Vẫn như bao ngày, trên chiếc bàn rộng lớn cô chỉ có một mình.
Thời điểm trên đường Lục Khải Ưng trở về.
Vận tốc xe chạy không nhanh nhưng cũng không quá chậm, vì đoạn đường này có một chỗ bị ngập nước, nên bùn bám vào bánh xe làm giảm tốc độ vốn có.
Di chuyển gần đến lối ra, ba chiếc ô tô phía sau đột ngột bật đèn pha, chiếu thẳng vào gương hậu của xe Lục Khải Ưng, làm tài xế không xác định được tình hình phía sau.
A Tống liền nhận ra điểm bất thường, sắp đến ngã ba rồi lại còn bật đèn pha lung tung, anh ta cố căng mắt nhìn ra đằng sau.
Mẹ kiếp!
Phốc!
Phốc!
- Lão đại, mau cúi xuống!
Anh ta vừa tránh đạn vừa gầm lên.
Nhưng Lục Khải Ưng từ khi xe lái vào con đường này đã nhìn ra, ba chiếc xe đó không phải trùng hợp mà lái cùng đường, từ lâu đã phòng bị trước.
Liên tiếp hai viên đạn được bắn ra từ súng ngắn ghim vào đuôi xe của Lục Khải Ưng, làm thủng hai chỗ lớn, vỏ xe tét ra, lõm vào trong.
Sau hai tiếng súng khơi màu đó, ngay lập tức một cơn mưa đạn ào ạt tấn công chiếc xe đang dần mất lái, A Tống vừa tránh đạn vừa nhìn sang Bình Nhu, người cầm lái, đang kiềm chế sự hoảng sợ mà đánh lái không có chút nguyên tắc nào.
A Tống miệng chửi thề một tiếng, mắt nhanh chóng đảo ra sau xem tình hình của lão đại, thấy lão đại vẫn còn an toàn, anh ta liền lôi cổ Bình Nhu qua một bên, liền phóng lên cầm lấy vô lăng, điều chỉnh lại hướng đi của chiếc xe.
Nhưng đạn b ắn ra rất nhiều, âm thanh rất chói tai càng không nghe tiếng của lốp xe phát nổ.
A Tống càng đánh lái, chiếc xe vì bị mất thăng bằng nên cứ thụp lên thụp xuống, căn bản không thể đi tiếp được nữa.
- Chuẩn bị, mở cửa.
Cấm đầu chạy không được nhìn lại!
- Tôi phải theo bảo vệ ngài, lão đại.
- Muốn chết chung một chỗ hả?
Lục Khải Ưng vươn tay cởi áo vest, cà vạt cũng tháo ra quăng lại trên xe, hắn nhìn lên phía trên nói với giọng điệu rất nghiêm trọng.
Bây giờ hai bên đường đều là cây cối, cỏ mọc cao ngang hông, nếu có thể trốn vào đó, tỉ lệ sống sót sẽ được nâng lên.
- Tôi đếm từ một tới ba, mở cửa!
Một
Hai
Ba!
Dứt tiếng, cả ba người, ba cánh cửa bị tung ra.
Đèn pha của xe phía sau vẫn chiếu về phía này, bóng dáng nhanh gọn của họ vừa phóng ra khỏi xe liền bị đám người đó nhìn thấy.
Tên cầm đầu giơ tay cao, tiếng súng đạn cũng ngừng lại.
Nghe lời Lục Khải Ưng, vừa phóng ra khỏi xe, A Tống và Bình Nhu chạy thục mạng vào trong lùm cây.
Bây giờ chỉ có giữ lại mạng của chính bản thân mới có thể cứu lão đại được!
Bùm!!!
Chiếc xe của Lục Khải Ưng điên cuồng phát nổ, lửa bùng lên nghi ngút, khói bụi bay mịt trời.
Nghe được tiếng nổ hệt như tiếng sấm, A Tống bất giác rùng mình một