Translator: Nguyetmai
Trong lòng Lâm Châu bỗng xuất hiện một dự cảm không lành.
Cậu cúi người khuỵu một chân xuống, đưa mũi ngửi thử.
Một mùi tanh như mùi rỉ sắt!
Đây quả thực là máu!
Có người bị thương sao?
Là tuyển thủ của cuộc thi bị ngã à? Hay xảy ra chuyện gì rồi?
Lượng máu chảy như vậy quá nhiều…
Nhìn vết máu trên cả đoạn đường, chẳng trách Lâm Châu lại nghĩ nhiều.
Đến một người bình thường nhìn thấy cũng sẽ cảm thấy không bình thường!
Lâm Châu vuốt tai Cáo Lửa trong lòng mình.
Để tránh gặp nguy hiểm, vẫn nên để nó sử dụng Future Sight thì hơn.
Từ sau lần đụng độ tên tội phạm truy nã trong con hẻm đó, cậu hành sự đã thận trọng hơn trước nhiều.
Trong suốt một tháng nay, Lâm Châu đã dày công nghiên cứu Future Sight của Cáo Lửa, chỉ có điều kết quả thu lại rất ít.
Ngoại trừ một số hạn chế và quy tắc khi sử dụng ra, từ đầu đến cuối đều không thể nghiên cứu ra những thứ khác.
Những thứ mà Future Sight có thể nhìn thấy chỉ có thể là một cảnh tượng bất động nào đó trong chốc lát, thứ nhìn thấy sẽ bị ảnh hưởng bởi xu hướng suy nghĩ của Lâm Châu.
Cảnh tượng này có thể xảy ra, nhưng không nhất định sẽ xảy ra.
Ví dụ như Lâm Châu muốn xem bên trong đá gốc có gì, Future Sight sẽ luận ra tình huống tiếp theo sau khi cậu cắt đá.
Nếu là vô thức, có thể sẽ thiên về hướng tiềm thức.
Ví dụ, lần đầu tiên Cáo Lửa sử dụng Future Sight trong ngày đầu khi Lâm Châu đến thế giới Pokemon xâm chiếm này, thứ cậu nhìn thấy chính là thời gian trên điện thoại, đó là do từ trong tiềm thức cậu đã tồn tại ý nghĩ muốn xem thời gian.
Sau đó Lâm Châu có thử nghiệm qua, trong Future Sight, vật chất quả thực là sự thật tồn tại khách quan, nhưng hành động lại không nhất định sẽ xảy ra.
Ví dụ, Lâm Châu có thể thông qua Future Sight nhìn thấy cảnh tượng cậu cắt hòn đá gốc, cậu quả thực có thể nhìn thấy bên trong hòn đá gốc có gì.
Nhưng về mặt chủ quan cậu vẫn có thể lựa chọn không cắt hòn đá gốc này.
Hay nói cách khác, Future Sight không phải là tương lai nhất định sẽ xảy ra được nhìn thấy trên dòng thời gian thực.
Bản chất của Future Sight cũng giống như một loại suy diễn có hiệu quả thần kỳ, có thể luận ra một cách chính xác theo những tình huống có thể xảy ra ở tương lai trong suy nghĩ của Lâm Châu.
Kiểu suy diễn này rất phản khoa học, trong thuyết cơ học lượng tử, có lẽ lý luận của Démon de Laplace có thể trở thành một kiểu giải thích.
* Pierre Laplace là một nhà thiên văn học, nhà vật lý và toán học người Pháp sống từ 1749 đến 1826. Ông được ghi nhận với sự phát triển của cơ học thiên thể, hợp tác với Isaac Newton và Galileo trong dự đoán về nhật thực và trong việc khám phá các hành tinh mới. Trong lý luận của ông, Démon de Laplace là một con quỷ quyết đoán và toàn năng, một sinh vật nằm ngoài vũ trụ, dự đoán và quyết định mọi thứ sẽ xảy ra trong tự nhiên, tất nhiên, bao gồm cả hoạt động của con người.
Bản thân Lâm Châu không thể lý giải nguyên lý khoa học trong đó, nhưng cậu cảm thấy không cần thiết phải nghiên cứu sâu.
Cậu cũng đâu phải là nhà khoa học, cậu chỉ muốn làm một người biết chút mánh khóe mà thôi.
Future Sight không phải là chiêu thức có thể tùy tiện sử dụng không cần hạn chế, nó cũng cần tiêu hao tinh lực của Cáo Lửa.
Nếu dùng nhiều sẽ mệt mỏi, kiệt sức, cần phải nghỉ ngơi đầy đủ đến khi hồi phục.
Chỉ có điều lượng tiêu hao của Future Sight cũng không cụ thể, rất khó xác định, có lúc Cáo Lửa chỉ dùng một lần đã mệt đến choáng váng.
Có lúc một ngày sử dụng mười lần Cáo Lửa vẫn tràn đầy năng lượng, hoạt bát vui vẻ.
Lâm Châu cũng không biết liệu có phải dựa vào độ khó của suy diễn để quyết định hay không.
Trên người Cáo Lửa hiện lên quầng sáng màu tím huỳnh quang.
Đầu Lâm Châu đột nhiên trống rỗng, tầm nhìn bị bao phủ bởi lớp ánh sáng trắng.
Cảnh tượng mơ hồ lướt qua trước mắt mình.
Đó là bóng dáng của một người đàn ông toàn thân chi chít vết thương. Vết thương trên người không ngừng chảy máu tươi ướt đẫm nền nhà.
Lối đi đầy vết máu này xem ra là do hắn ta để lại.
Người đàn ông đó đứng ở phần cuối của cầu thang cuốn tự động, bàn tay đẫm máu sờ lên quả Pokeball nơi thắt lưng.
Có lẽ hắn ta đang dùng cầu thang cuốn tự động để lên tầng trên.
Từ góc nhìn phía sau của người đàn ông đó có thể trông thấy xung quanh một vài shop hàng hiệu, đây hình như là tầng ba của trung tâm mua sắm, còn có…
Lâm Lam!
Lâm Châu giật mình tỉnh lại! Cả người lạnh toát!
Bên trong cảnh tượng cậu nhìn thấy có Lâm Lam!
Người đàn ông toàn thân đầy máu đó, đi thang máy cuốn để lên tầng ba, trên đó chính là vị trí mà Lâm Lam đang nghỉ ngơi!
"M* kiếp!"
Toàn thân Lâm Châu ứa mồ hôi lạnh! Phẫn nộ buông câu chửi thề hiếm hoi.
Cậu xoay người men theo cầu thang cuốn chạy về!
Bây giờ cậu bắt buộc phải nhanh chóng trở về bên cạnh Lâm Lam!
Một người đàn ông toàn thân đầy máu! Trong tay còn cầm Pokeball!
Dù nghĩ thế nào hắn cũng không thể là người lương thiện được!
Mấy ngày trước gặp phải tội phạm truy nã, khổ sở vì bị đạn hạt đâm xuyên qua cơ thể, đến tận hôm nay Lâm Châu vẫn còn nhớ rất rõ!
Cậu hiểu rõ thế giới này không an toàn như người ta vẫn tưởng!
Cậu tuyệt đối không thể để Lâm Lam bị thương!
Nhất định phải đuổi kịp! Nhất định phải đuổi kịp!
Hai mắt Lâm Châu đỏ quạch! Dốc sức chạy thật nhanh!
Cậu cắn răng thật chặt, chặt đến mức môi bật máu nhưng lại không hề hay biết!
Future Sight là cảnh tượng được suy ra từ góc nhìn của cậu!
Cậu không biết trong suy diễn mình đã chạy lên trước với tốc độ nào, nhưng cậu biết việc này không hề quan trọng!
Việc cậu phải làm bây giờ là nhanh! Nhất định phải nhanh lên!
Cậu nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất để trở về bên cạnh Lâm Lam!
...
Máu tươi ướt đẫm trên nền gạch sáng loáng.
Mỗi một bước đi của Từ Trạch Tiến đều phải hứng chịu cơn đau dai dẳng thấu tận xương tủy.
Hắn ta
khẽ kéo quần áo của mình, vết máu đỏ tươi lan rộng trên bụng đã làm ướt đẫm cả bộ quần áo.
Vết máu đông thậm chí còn làm da và quần áo dính lại với nhau.
Từ Trạch Tiến đau đến hít hà một ngụm khí lạnh, hắn ta không ngờ vết thương trước đó lại bị rách ra.
Tình hình của hắn ta bây giờ, có thể nói là cực kỳ gay go.
Về căn bản Pokemon nào chết cũng đã chết, bị thương cũng đã bị thương, miệng vết thương trên người mình còn bắt đầu chảy máu, cũng không biết có thể chống đỡ được bao lâu.
Nhưng cho dù như vậy, hắn ta vẫn muốn sống!
Vốn dĩ lúc trước chìm đắm trong tuyệt vọng, hắn ta đã muốn từ bỏ hy vọng sống sót.
Nhưng khi thực sự đối mặt với ả ôn thần, biết đối phương đến đây vì bảo vật kia, còn hắn ta còn chẳng bằng một món đồ, bị ả ta tiện tay trừ khử mà thôi!
Dưới sự khinh miệt như vậy, tâm tình phức tạp đan xen giữa sợ hãi và không cam lòng đã kích thích Từ Trạch Tiến khao khát sinh tồn!
Xem thường tôi? Không coi tôi ra gì?!
Được!
Không phải cô muốn có được món bảo vật này sao!
Vậy còn lâu tôi mới để cô chiếm được nó!
Từ Trạch Tiến hạ quyết tâm, lần này hắn ta nhất định phải mang theo món bảo vật kia sống sót trốn thoát!
Hắn ta không thể dễ dàng chết thế được!
Giống như một hạt cát chỉ cần cơn gió thổi qua đã biến mất, chẳng thể lưu lại một chút dấu vết nào!
Hắn phải sống để khiến cho đám người này chán ghét!
Wobbuffet bị hắn ta bỏ lại để cầm chân ôn thần, e rằng lành ít dữ nhiều, đến giờ hắn chỉ còn lại một con Pokemon Brelom có thể dựa vào thôi.
Thế nhưng Breloom đã bị cắt đứt đuôi, năng lực chiến đấu giảm sút rất nhiều!
Tuy nói khả năng hồi phục của Pokemon rất mạnh, đặc biệt là sau khi đột phá những ràng buộc cấp phổ thông, tiến vào cấp bậc huấn luyện viên.
Thế nhưng, cho dù sức sống có mạnh mẽ đến đâu thì cái đuôi đã đứt cũng không thể mọc ra một cái mới được.
Nếu vừa nãy Từ Trạch Tiến nhặt cái đuôi kia về, chắc hẳn vẫn có khả năng nối lại cho Breloom.
Song hắn ta không dám!
Với khoảng cách đó, hắn ta nhất định phải ngay lập tức rời khỏi phạm vi Shadow Tag của Wobbuffet mới an toàn.
Nếu không, Fujiwara Sakura rất có khả năng sẽ trực tiếp lựa chọn bắn chết hắn ta!
Có điều, đặc tính Poison Heal mà Breloom sở hữu có thể chuyển hóa độc tố thành thuốc điều trị.
Trước khi hắn ta chạy trốn, đã dồn hết của cải để trang bị cho Breloom một viên ngọc cực độc Toxic Ord.
Hiện giờ nhờ vào năng lực Poison Heal, máu ở phần đuôi bị đứt của nó đã ngừng chảy, đồng thời vết thương cũng đang dần khép miệng.
Tuy sau này không còn đuôi nữa, nhưng tốt xấu gì cũng giữ được mạng.
Chỉ cần có thể sống, sau này ắt sẽ có cơ hội!
Trong lòng Từ Trạch Tiến thầm phát thệ, nếu lần này hắn ta có thể sống sót trốn thoát, sớm muộn gì hắn ta cũng sẽ quay lại tìm đám người đó báo thù!
Nhưng trước tiên, nếu muốn trốn khỏi đây, hắn ta phải tìm thấy phun sương làm nhiễu để thoát khỏi sự theo dõi đã.
Con Umbreon đó đã một lần nữa khóa chặt theo dõi trên người hắn ta.
Bên trong trung tâm mua sắm lớn này có cửa hàng bán dược phẩm Pokemon.
Trước đó hắn ta có nhìn thấy trên sơ đồ tòa nhà, cửa hàng bán dược phẩm Pokemon ở tầng ba của trung tâm mua sắm.
Từ Trạch Tiến đỡ vết thương trên bụng, cố gắng bước lên cầu thang cuốn.
Trong lòng hắn ta thầm nghĩ thật may mắn, may mắn là gần đây đang tổ chức hoạt động gì đó nên trung tâm mua sắm này không có người, vì vậy hắn ta mới có thể dễ dàng hành động.
Thế nhưng...
Chính vào lúc cầu thang cuốn chậm rãi vận hành, Từ Trạch Tiến sắp lên đến tầng ba. Hắn ta đột nhiên nghe thấy, bên trên có tiếng người nói vọng xuống!
"A, khát chết mất, sao đến giờ Tiểu Châu Châu vẫn chưa quay lại nhỉ..."
Ở đây lại có người?!
Từ Trạch Tiến nghe thấy âm thanh liền sững lại một lúc, lập tức chạm lên Pokeball.
Hắn ta hiện giờ không thể để người khác phát hiện ra, nếu có người xuất hiện ở đây vậy chỉ có thể trách cô ta đen đủi, bị hắn ta ra tay giết chết mà thôi!
Ánh mắt của Từ Trạch Tiến lộ rõ vẻ hung ác khát máu đầy nguy hiểm, đưa lưỡi liếm quanh đôi môi khô nứt.
Hắn ta đã bị ép đến bước đường cùng, thế nên chẳng còn chút áy náy nào khi giết chết một dân thường nữa...