Translator: Nguyetmai
Lâm Châu cũng không biết những câu chuyện truyền thuyết kinh dị về trường học bị ma ám làm thế nào mà lan truyền trên mạng xã hội.
Phàm là trường đại học, trong trường có bao nhiêu oan hồn đều rất ngại để tuồn ra ngoài nói với người khác.
Giống như ký túc, nhà vệ sinh, phòng học, phòng thí nghiệm khoa học, cầu thang, hồ ao gì đó đều thuộc về những khu vực có nguy cơ cao xảy ra các sự kiện kỳ quái.
Bao gồm cả những hồn ma, từ đàn em treo cổ chết đến đàn chị nhảy lầu chết, các kiểu bút tiên, ma nước, oan hồn khác nhau. Trong đó hồn ma nữ sinh tóc dài rũ rượi chiếm số đông.
Số lượng ma quỷ náo loạn trong trường có khi còn nhiều hơn cả số lượng giáo sư đang giảng dạy ở đó.
Trường học của Lâm Châu vẫn còn tốt chán, đó là khu trường mới xây dựng chưa được bao lâu.
Các toà nhà đều được xây mới, những sinh viên nghĩ quẩn muốn tìm đến cái chết cũng ít, không có quá nhiều câu chuyện cho sinh viên thêu dệt.
Từ sau khi Lâm Châu dọn ra ngoài ở cùng chị gái, đã rất lâu rồi không ở lại ký túc.
Cậu nhớ trước khi mình chuyển đi vẫn chưa có tin đồn nào về ma ám.
Tiếng chuông vào tiết vang lên.
Hôm nay Lưu Lạc vừa bước vào lớp, Lâm Châu ngẩng đầu lên đã bị dọa hết hồn!
Mí mắt của Lưu Lạc sụp xuống, hai mắt lờ đờ, quầng thâm đen sì, đầu tóc rối tung, dáng đi lững thững hệt như cái xác khô.
"Tối qua cậu làm gì à? Sao lại ỉu xìu như xác chết thế?"
Lưu Lạc ngồi xuống ghế, quay đầu sang một cách cứng ngắc, đôi mắt vô hồn nhìn Lâm Châu nói:
"Lâm Châu, tối nay cậu về ngủ cùng tớ..."
"Cuối cùng quay tay cũng không thỏa mãn nổi cậu nữa à?"
"Không, tớ cần một vòng tay ấm áp."
"Tớ xin cậu đấy, tìm một cô bạn gái đi, kiểu khuynh hướng tình dục không rõ ràng của cậu làm tớ rất sợ."
"Bạn gái sao tốt bằng bạn cùng phòng được, đừng sợ, ôm chặt tớ."
"..."
Trong lòng Lâm Châu thầm nghĩ, cậu đã ủ rũ vậy rồi, sao vẫn còn sức ba hoa luyên thuyên thế!
"Nói nghiêm túc nào, rốt cuộc có chuyện gì?"
"Còn có thể có chuyện gì nữa, cả đêm qua không ngủ được."
"Tại sao?"
"Ký túc có ma ám."
"Ma ám?"
Lông mày Lâm Châu dựng ngược lên, vừa rồi còn nghe thấy hai bạn nữ ngồi phía trước nói đến chuyện ma ám, ai dè trúng ngay tòa ký túc của bọn họ.
"Tối hôm qua, sau khi tắt đèn, tớ nằm trên giường nghịch điện thoại để chuẩn bị ngủ. Kết quả vừa chuyển màn hình, khéo thế nào ánh sáng điện thoại rọi ngay phải một mặt người chết trắng dã ở bên cạnh tớ."
Vẻ mặt Lưu Lạc đau khổ, điệu bộ rõ ràng không muốn nhớ lại.
"..."
Lâm Châu cảm thấy trong đầu mình đã mường tượng ra rồi.
Nửa đêm nửa hôm, một mình ở trong phòng.
Xung quanh tối đen như mực, chỉ có ánh sáng hắt ra từ màn hình điện thoại.
Vừa soi sang bên một phát.
Một khuôn mặt người ở bên cạnh đang nhìn bạn...
Việc này cũng có chút đáng sợ.
"Lúc đó tớ bị dọa tưởng chết luôn cơ! Cả người mồ hôi đầm đìa, vội vàng gọi Croconaw dậy. Kết quả khuôn mặt người đó lập tức biến mất. Tớ soi đèn pin cùng Croconaw tìm suốt một tiếng đồng hồ, cuối cùng chẳng tìm thấy gì cả. Lúc đó tớ còn tưởng mình bị hoa mắt, ai ngờ vừa tắt đèn pin, nằm xuống giường nhắm mắt chưa được bao lâu lại nghe thấy dưới gầm giường có tiếng cào kèn kẹt. Vừa mở mắt, khuôn mặt đó lại xuất hiện ở bên cạnh nhìn tớ!"
Lưu Lạc mệt mỏi nằm bò ra bàn, bộ dạng như muốn chửi thề.
"Ồ, con ma đó thích cậu rồi."
Lâm Châu bật cười.
"Chẳng biết số đen kiểu gì, cả đêm qua nó cắm rễ không chịu đi. Chỉ cần tớ nhắm mắt nó lại cào gầm giường, tớ mở mắt lại nhìn thấy chính khuôn mặt đó. Làm tớ cả đêm không dám nhắm mắt, căn bản là không dám ngủ ấy."
Lưu Lạc bất lực nói.
Lâm Châu sờ sờ mũi, hào hứng hỏi:
"Là Pokemon hệ Ma Linh?"
Lâm Châu không biết trên thế giới này liệu có ma không, nhưng cậu biết Pokemon hệ Ma Linh có tồn tại.
Pokemon hệ Ma Linh, hay còn gọi là Pokemon hệ Ma.
Pokemon hệ Ma Linh tương đối hiếm xuất hiện trong tay dân thường, thông thường chỉ có huấn luyện viên mới tiếp xúc với chúng.
Trong những người Lâm Châu quen biết xung quanh, ngoại trừ giáo sư Diêm dạy môn Toán cao cấp có nuôi một con Misdreavus thì không thấy ai nuôi Pokemon hệ Ma Linh cả.
Ngoài lý do gây giống nhân tạo Pokemon hệ Ma Linh rất khó ra, còn một lý do khác chính là nuôi dưỡng Pokemon hệ Ma Linh quả thực khá phiền phức.
Pokemon hệ Ma Linh thông thường có một sở thích đặc biệt, đó là hút những nỗi sợ.
Những lúc thèm ăn, thỉnh thoảng xuất quỷ nhập thần dọa chủ nhân một chút để ăn nỗi sợ hãi là một việc rất
thường gặp.
Cho nên dân thường mới không thích nuôi Pokemon hệ Ma Linh.
Nuôi để làm gì? Để giải khuây cho bản thân chắc?
Mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ, ngộ nhỡ ngày nào đó nó dọa mấy thứ nguy hiểm, chắc mình tổn thọ mất thôi!
Tất nhiên, cũng có một số người thất đức, cứ tối đến lại thả Pokemon hệ Ma Linh nhà mình ra, hù dọa người để ăn nỗi sợ.
Lâm Châu đoán chừng, rất có khả năng Lưu Lạc đã gặp phải tình huống này.
"Nhất định là Pokemon hệ Ma Linh! Nếu không lúc đó tớ không thể sợ hãi đến vậy được, chắc chắn năng lượng của Pokemon hệ Ma Linh đã ảnh hưởng đến cảm xúc của tớ!"
Đặc điểm của năng lượng hệ Ma Linh chính là kích thích hệ thống nội tiết tố của con người, sản sinh đồng thời làm tăng cảm giác sợ hãi.
Lưu Lạc rõ ràng cũng biết có Pokemon hệ Ma Linh đang giở trò phá rối.
"Không biết tên nào thất đức đến vậy! Nửa đêm hôm qua tớ không thể chịu nổi được nữa, tức đến mức chạy ra hành lang, gõ cửa từng phòng một. Kết quả gõ đi gõ lại cả nửa cái ký túc cũng không tìm ra ai."
Trong lòng Lâm Châu thầm nghĩ chẳng trách lại nhiều người biết như vậy, vừa rồi hai bạn nữ đó còn đang tán dóc, cảm giác nửa đêm rồi vẫn bị giày vò khổ thật.
Lâm Châu nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
"Có chắc chắn là Pokemon có chủ không? Chưa biết chừng là Pokemon hoang dã thì sao?"
Thi thoảng cũng có một số Pokemon hoang dã chạy ra khỏi mê cung.
Đặc biệt loại dễ dàng hành động và ẩn náu như Pokemon hệ Ma Linh, lại càng dễ xuất hiện Pokemon hoang dã.
"Lạy trời tránh Pokemon hoang dã ra, Pokemon có chủ còn có thể tìm chủ bắt quản thúc cẩn thận. Nếu là Pokemon hoang dã, có quản đằng trời!"
Tất cả các quốc gia đều thành lập một cơ quan gọi là Cục Quản lý Pokemon Đô thị, đó cũng chính là "quản lý đô thị" chuyên quản lý trật tự của các Pokemon trong thành phố.
Kiểm soát viên Liên Minh phụ trách các vụ án huấn luyện viên.
Cảnh sát cách quốc gia phụ trách các vụ án của dân thường.
Còn Cục Quản lý Đô thị này lại được dành riêng để xử lý các sự cố do Pokemon hoang dã đột nhập vào thành phố và gây rắc rối cho con người.
Nếu phát hiện Pokemon hoang dã gây ra thiệt hại trong thành phố, người dân có thể liên hệ báo án với Cục Quản lý Đô thị để trị an giải quyết vấn đề đó.
Thế nhưng, Pokemon hệ Ma Linh là một vấn đề tương đối khó nhằn, bởi vì bọn chúng có sở trường ẩn náu.
Cho dù có báo án chờ được cơ quan quản lý đô thị đến, Pokemon hệ Ma Linh cũng có khả năng đã biến mất tăm rồi. Lần sau nó lại mò tới quấy rối, bạn vẫn sẽ bó tay thôi.
Hơn nữa, thông thường Pokemon hệ Ma Linh chỉ gây ra một số phiền phức không nghiêm trọng đối với cá nhân, không có nhiều khả năng gây tổn hại đến an toàn công cộng.
Cho nên, bình thường cơ quan quản lý đô thị đều không thích quản lý những việc phiền phức này lắm, lãng phí thời gian và lực lượng trị an.
Suy cho cùng thứ bọn họ ăn là cơm nhà nước, làm tốt chức trách của bản thân là được rồi.
Đối diện với đám Pokemon hoang dã này, đâu giống như đối diện với đám con buôn kia, có thể ăn được chút hối lộ, tâm trạng không tốt còn tới quán hành bọn họ chẳng hạn.
Pokemon đâu có trả tiền, lại không có lợi ích gì, sao bọn họ phải mất công như thế!
Cho nên với những sự cố liên quan đến Pokemon hệ Ma Linh, thông thường họ chỉ đến ngó qua một chút, tùy tiện viết một bài báo cáo nói Pokemon đã bỏ chạy, ứng phó cho xong chuyện mà thôi.