Cuộc Đổ Bộ Của Pokemon

Ray


trước sau

Translator: Nguyetmai

Người đàn ông đeo khẩu trang sợ hãi co rúm dưới sàn nhà run cầm cập hồi lâu, phải đến khi tác dụng của Night Shade giảm dần, mới miễn cưỡng đứng dậy.

Trông thấy khuôn mặt sững sờ của nhân viên quầy hàng đang nhìn mình, đồng thời xung quanh quầy trống trơn chẳng còn một ai, người đàn ông đeo khẩu trang cắn răng, quay người nhanh chóng bỏ đi.

Sau khi ra khỏi trung tâm Pokemon, anh ta lo lắng không yên sải bước thật nhanh đi trên con phố.

Anh ta lấy điện thoại ra gọi một cú, ngay sau đoạn nhạc chờ ngắn ngủi, đầu dây bên kia đã nhận điện.

"Thế nào, mua được rồi chứ?"

"Mua được cái beep! Có người nhúng tay cướp mất rồi!"

"Cái gì?! Anh có biết viên bí ngọc đó đáng giá bao nhiêu tiền không?! Anh làm ăn kiểu gì thế?!"

"Ai mà ngờ được lại xảy ra chuyện này."

"Thế anh mau cướp lại đi chứ! Đó là một viên bí ngọc đắt nhất trong thời gian gần đây anh có biết không hả!"

"Anh ta tập kích tôi, không biết đã dùng cách gì không chế tôi lại."

"Anh đúng là đồ bỏ đi!"

"Đừng có nhiều lời nữa, đen đủi thôi, người cũng không biết chạy đi đâu mất rồi…"

Người đàn ông đeo khẩu trang còn chưa kịp nói hết câu, đột nhiên cảm thấy có một bóng đen lướt qua bên cạnh.

Cảnh vật trước mắt quay mòng mòng, anh ta chỉ cảm thấy có ai đó bỗng giáng một gậy xuống đầu mình khiến cả người ngã lăn xuống đất, co giật không thể đứng dậy nổi.

Sau cú tập kích bất ngờ, anh ta chuyển từ ngỡ ngàng sang mếu máo, khóc không ra nước mắt. Sao lại nữa rồi, tại sao người bị đánh lúc nào cũng là anh ta!

Điện thoại từ trong tay bị cướp mất, ngắt tín hiệu.

Người đàn ông đeo khẩu trang cảm thấy cơ thể mình như bị ai đó nhấc bổng lên rồi kéo vào con hẻm ngay gần đó.

Trong ngõ vắng vẻ này chẳng mấy ai qua lại, rõ ràng đối phương đã chuẩn bị từ trước, chỉ ở đây đợi anh ta và tiến hành tập kích.

Người đàn ông đeo khẩu trang choáng váng mãi mới định thần lại, sờ vào cục u nổi sau đầu và cố gắng nhìn rõ người đang đứng trước mặt.

Một con Lucario trong tay cầm cây gậy xương huỳnh quang đang dần tiêu tan, kéo cổ áo anh ta, bốp bốp giáng xuống hai cái bạt tai.

Khẩu trang của anh ta chợt rơi xuống, hai bên má ngay lập tức sưng vù đỏ ửng, đau rát!

"Vừa nãy anh gọi điện thoại cho ai?"

Một nam thanh niên tiến lại gần với gương mặt Á Đông điển hình, đường nét góc cạnh, lông mày lưỡi mác, cạnh khóe mắt còn có nốt ruồi hứng lệ.

Tuy nhiên vẻ mặt anh chàng này rất lạnh nhạt, giương đôi mắt cá chết lạnh tanh, biểu cảm lúc nói chuyện không hề thay đổi, cơ mặt gần như bị tê liệt vậy.

Hai má và sau đầu người đàn ông đeo khẩu trang đau đớn vô cùng. Anh ta không biết người dẫn theo con Lucario này là ai, nhưng anh ta biết đối phương vì chuyện gì mà đến.

Thấy hai bạt tai của Lucario lại sắp giáng xuống, người đàn ông đeo khẩu trang hoảng hốt vội vàng khai:

"Đừng đánh! Tôi nói! Là quản lý hãng bí ngọc Khoa Nguyên!"

"Bốp bốp" hai phát bạt tai tiếp tục hạ xuống, người đàn ông đeo khẩu trang ôm mặt sững sờ, tôi đã thành thật khai báo rồi, sao anh còn đánh tôi?!

Người đàn ông mang khuôn mặt vô cảm nói:

"Bạt tai cảnh cáo, đề phòng anh muốn gạt tôi."

"…"

Anh ta nghe xong tức đến ói máu.

"Anh và quản lý hãng bí ngọc Khoa Nguyên đang làm gì, khai cho rõ, không rõ, đánh."

"Tôi nói! Tôi nói! Là quản lý hãng bí ngọc Khoa Nguyên tìm tôi hợp tác. Ông ta nói mỗi ngày ông ta sẽ đặt một hòn đá gốc có bí ngọc vào trong quầy cược đá. Tiếp đến gửi ảnh của đá gốc cho tôi, để tôi đối chiếu tìm ra nó rồi bán đi, sau đó chúng tôi sẽ chia tiền lãi bán bí ngọc. Ông ta nói có ông ta làm việc ở bên trên, sẽ không ai phát hiện được."

Người đàn ông đeo khẩu trang khai hết từ đầu đến cuối, không giấu giếm một chút nào.

Quản lý hãng bí ngọc muốn lợi dụng chức quyền của mình và sơ hở còn tồn tại trong mô hình cược đá giá rẻ, nội ứng ngoại hợp, quang minh chính đại "trộm" bí ngọc của công ty kiếm tiền làm của riêng!

Người đàn ông đeo khẩu trang cảm thấy việc này đã bị bại lộ. Nếu đã có người tìm đến tận nơi, chắc hẳn không thể che giấu thêm nữa, thay vì bị hành hạ sống dở chết dở, chi bằng biết điều một chút thành thực khai báo!

Anh ta ghi thù với quản lý hãng bí ngọc! Chẳng phải đã nói sẽ không xảy ra chuyện gì sao! Giờ còn chưa làm được bao lâu
mà đã gặp chuyện rồi!

"Các anh làm được bao lâu rồi, kiếm được bao nhiêu tiền?"

"Chưa đến một tháng, tôi lấy được hơn một triệu tiền thù lao, phần lớn đều ở chỗ quản lý hãng bí ngọc Khoa Nguyên, ông ta ít nhất cũng phải kiếm được hơn chục triệu rồi."

Một tháng kiếm được số tiền mà người bình thường cả đời không thể kiếm nổi, việc này cũng chỉ có của cải liên quan đến Pokemon như bí ngọc mới có thể làm được.

Chàng trai mặt liệt đã nghe ngóng được thông tin mình muốn biết, thu lại bút ghi âm, lấy điện thoại của đối phương ra, sau đó mở album và tìm được mấy bức ảnh đá gốc chưa kịp xóa.

Những chứng cứ này có lẽ đủ rồi!

Anh chàng mặt liệt quay sang nhìn Lucario gật đầu, Lucario ngầm hiểu giơ chân lên đá một phát.

"Không phải anh đã nói không đánh nữa…"

Người đàn ông đeo khẩu trang đáng thương còn chưa nói xong, đã bị đá ngất trong tình trạng mặt mày sợ hãi.

Chàng trai mặt liệt không nán lại lâu, lấy Pokeball thu Lucario về rồi rời khỏi con hẻm nhỏ.

Sau đó đi qua mấy ngã rẽ, chàng trai mặt liệt rẽ vào một tiệm trà Quảng Đông.

Bên trong tiệm trà, có một cô gái người Anh với mái tóc vàng ánh kim và phiên dịch đi theo đang ngồi bên cạnh thưởng thức trà chiều.

Alor ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy chàng trai mặt liệt, hai mắt phát sáng, mỉm cười vẫy tay về phía anh ta.

"Ray, bên này!"

Chàng trai mặt liệt được gọi là Ray đó tiến lên phía trước, đứng bên cạnh cô gái, nói nhỏ: "Tiểu thư Alor."

Alor vỗ chiếc ghế bên cạnh kéo Ray ngồi xuống, lấy đũa gắp thức ăn trong vỉ hấp cho anh.

"Ray, thử món xíu mại này đi, ngon lắm đó. Nó ngon hơn nhiều so với lần trước chúng ta đi ăn trong khu phố người Hoa ở London."

Ray cũng không biết thổi, cứ thế cho cả miếng xíu mại còn đang nóng hầm hập vào miệng, nhai được hai miếng bèn nuốt xuống, khuôn mặt vẫn đơ như cũ.

Scythia ngồi bên cạnh thấy vậy khóe miệng khẽ giật giật, chợt cảm giác đầu lưỡi ngứa ran, ăn thế mà không nóng à?

Sau khi Ray ăn xong xíu mại, anh ta lấy bút ghi âm và điện thoại ra đặt trước mặt của Alor, đây là việc mà Alor đã giao cho anh ta làm.

Bút ghi âm được bật lên, lời thú nhận của người đàn ông đeo khẩu trang khai ra quản lý hãng bí ngọc Khoa Nguyên được ghi lại rất rõ ràng.

Alor mở những bức ảnh trong điện thoại ra, mỉm cười gật đầu, tỏ ý cô đã biết việc này rồi, không cần nói nhiều nữa.

Còn Scythia ở bên cạnh lại nghe đến tức điên.

"Đám sâu mọt của công ty! Công ty đã cho bọn họ cơ hội làm việc nhận được thù lao, bọn họ lại lợi dụng chức quyền làm tổn hại đến lợi ích nội bộ công ty!"

Cô ta rất rõ quản lý hãng bí ngọc đang dựa vào lợi ích công ty của tập đoàn Khoa Nguyên để kiếm tiền tư lợi cá nhân.

Gia tộc Dowkesen là một trong những cổ đông của Khoa Nguyên, lợi nhuận của Khoa Nguyên bị tổn hại, ắt lợi nhuận của cổ đông cũng sẽ hao hụt ít nhiều.

"Được rồi, Scythia đừng tức giận. Lần này chúng ta đến Trung Quốc, chẳng phải là để giải quyết chuyện này sao?"

Alor mỉm cười kéo tay của Scythia, vỗ nhẹ an ủi, đối với người thẳng thắn dám yêu dám hận như Scrythia cô không hề ghét.

Alor thu lại bút ghi âm và điện thoại, nghiêm túc nói với Ray:

"Ray, anh vất vả rồi! Tôi còn tưởng lần này đến Trung Quốc sẽ nhẹ nhàng một chút, nhưng trước khi đi ba lại giao cho tôi nhiệm vụ quan trọng. Bên phía chú Thun không đáng tin, cho nên sắp tới sẽ phải phiền anh làm khá nhiều việc."

Ray vô cảm gật đầu.

"Vâng, thưa cô chủ."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện