Translator: Nguyetmai
Sau bữa tối.
Lâm Châu về phòng, lấy hòn đá gốc buổi chiều đã mua được ra.
Để tránh gặp phải phiền phức, Lâm Châu không chọn cắt đá ở Khoa Nguyên, mà mua về nhà tự cắt.
Lâm Châu lôi búa, đinh, dao mài vừa mua trên đường về, bắt đầu mài giũa cẩn thận.
Sau một hồi âm thanh "lọc cọc lọc cọc" vang lên gần ba tiếng đồng hồ, cuối cùng trên mặt hòn đá gốc cũng bị gõ vỡ một mảng đá nhỏ, để lộ viên bí ngọc bên trong.
Mở được một góc là đủ, Lâm Châu muốn bán chứ không có ý định dùng, chỉ cần lộ ra bí ngọc dùng quét mã phân rõ thông tin là được.
Lâm Châu lấy Pokedex ra quét một lượt, trên Pokedex hiển thị thông tin bí ngọc vừa đọc được:
Chiêu thức: Fire Blast (hệ Lửa)
Mô tả: Ngưng tụ năng lượng lửa ở mức độ cao thành hình chữ Đại (大) để tiến hành tấn công.
Đánh giá uy lực sát thương: Cao
Đánh giá mức độ linh hoạt: Thấp
Ngoài những thông tin cơ bản về chiêu thức Fire Blast được hiển thị trên Pokedex ra, còn kết nối đến một số đoạn video ngắn.
Nhấn mở những đoạn video này là có thể xem được những đoạn video quay Pokemon có thực lực khác nhau sử dụng Fire Blast.
Đây chính là điểm tiện lợi của Pokedex, nó chẳng khác gì một Baidu bách khoa mà huấn luyện viên chuyên dùng, chỗ nào không biết quét chỗ đó.
Nó nhanh hơn nhiều việc mở sách ra xem, hơn nữa còn sống động hơn.
Ở trong thời đại công nghệ thông tin, tầm quan trọng của thông tin và tri thức không cần nói cũng rõ.
Đây cũng chính là nguyên nhân Liên Minh Pokemon hạn chế tối đa Pokedex trong tay huấn luyện viên, thứ này không thích hợp để phổ cập rộng rãi.
Lâm Châu rất cảm kích vì Fujiwara Sakura đã tặng cậu quyển Pokedex này.
Dùng một Key Stone hoàn toàn không có giá trị thiết thực nào để đổi lấy Pokedex, việc này có giúp đỡ rất lớn đối với bản thân cậu hiện tại.
Lâm Châu nghịch hòn đá gốc lộ một nửa viên bí ngọc ra, trong lòng suy xét nên làm thế nào để bán thứ này đi.
Đây là viên ngọc trị giá mấy triệu tệ đó nhé.
Cũng chính là tiền ăn tương lai của hai nhóc Cáo Lửa và Mimikyu…
Đối với sự xuất hiện của viên bí ngọc Fire Blast này, trong lòng Lâm Châu vẫn có ít nhiều nghi hoặc, dù sao cũng trùng hợp quá!
Hơn nữa khi ấy còn xuất hiện một người kỳ quặc định tranh cướp với cậu, nghĩ thế nào cũng cảm thấy có gì đó không ổn.
Nhưng Lâm Châu không hề vì chuyện này mà do dự nhiều.
Ở đời chẳng có việc gì mà không gặp rủi ro cả, huống hồ cậu còn đang dự định lấy mấy triệu tệ tiền của bất chính.
Chỉ mới như vậy đã sợ bóng sợ gió thì chi bằng đừng làm huấn luyện viên nữa.
Huống hồ, lúc trước khi mua đá gốc, cậu đã ngụy trang tốt như vậy, đối phương có lẽ sẽ không dễ dàng nhận ra mình đâu.
Dù sao viên bí ngọc này cậu nhất định phải bán đi.
Vấn đề bây giờ là bán thế nào?
Lâm Châu chẳng quen biết ai làm huấn luyện viên, không cho rằng mình có thể tự tìm mối mua.
Tập đoàn Khoa Nguyên vẫn thu mua bí ngọc lâu dài, giá cả thấp hơn thị trường một chút.
Những cửa hàng kinh doanh truyền thống có quầy hàng thu mua, hay cửa hàng online cũng có thể thông qua phương thức gửi qua bưu điện, sau khi gửi đi sẽ nhận được tiền chuyển khoản.
Cách này lẽ ra rất thích hợp với Lâm Châu.
Thế nhưng, sau khi Lâm Châu lên mạng tìm hiểu mới phát hiện, Khoa Nguyên khi thu mua bí ngọc có một yêu cầu, bên bán phải cung cấp chứng nhận huấn luyện viên hoặc chứng nhận đào tạo viên!
Chỉ những bí ngọc được cung cấp bởi người hành nghề liên quan đến Pokemon, tập đoàn Khoa Nguyên mới chịu thu mua.
Lâm Châu lại tìm hiểu công ty bí ngọc khác, phát hiện đều giống như vậy.
Suy cho cùng thứ như bí ngọc, đa số đều được sản xuất từ mê cung hay trong mỏ bí ngọc, người thường căn bản không có cách nào có được.
Vậy khi dân thường mang bí ngọc ra bán, ắt hẳn phải cân nhắc rất nhiều về nguồn gốc xuất xứ của nó.
Lỡ như nguồn gốc không chính đáng, là do trộm cướp mà có được, đến lúc đó lại phát sinh tranh chấp sẽ rất phiền phức.
Cho nên trên phương diện thủ tục quy định, những công ty này đều dứt khoát không nhận mua bí ngọc của dân thường bán.
Thế này khó xử lý rồi…
Lâm Châu suy nghĩ, hay mình tìm Lưu Lạc nhờ ông chú huấn luyện viên của cậu ta giúp đỡ? Ngay lập tức cậu đã gạt bỏ suy nghĩ này!
Lần trước cậu ở trước mặt Lưu Lạc cắt ra một viên bí ngọc trị giá năm triệu tệ, bây giờ thêm một lần nữa cậu không biết phải giải thích thế nào.
Việc này không phải nói một câu lớ ngớ ăn may là có thể lừa gạt
cho qua.
Chắc chắn cậu sẽ khơi dậy sự nghi ngờ của Lưu Lạc, hoặc sẽ bị coi là dạng lên mặt khoe khoang mà đánh chết…
Tuy Lâm Châu rất tin tưởng Lưu Lạc, nhưng cậu vẫn chưa muốn để lộ bí mật Cáo Lửa biết Future Sight.
Lưu Lạc không ổn, vậy còn ai nhỉ…
Lâm Châu thu dọn đồ đạc gọn gàng, sau khi tắm rửa xong trèo lên giường nằm, bắt đầu "điểm danh" từng người quen trong đầu.
Đúng rồi, hình như vẫn có thể nhờ An Khả.
Cô ấy có chứng nhận tư cách đào tạo viên, hơn nữa bản thân còn là một cô gái giàu có, chắc hẳn cũng chẳng để ý đến mấy triệu tệ này.
Huống hồ, cô gái đó chỉ có hứng thú với cây ăn quả, chuyện liên quan đến bí ngọc có lẽ sẽ không hỏi nhiều.
…
Ngày hôm sau tại Cửu Nguyệt Ốc.
Lâm Châu tìm đến An Khả, nói với cô rằng mình đang có một viên bí ngọc Fire Blast muốn nhờ cô giúp đỡ bán cho tập đoàn Khoa Nguyên.
An Khả quan sát đá gốc bí ngọc mà Lâm Châu lấy ra.
"Viên bí ngọc này tôi có thể bán giúp cậu, nhưng mà cậu chắc chắn muốn bán cho công ty bí ngọc chứ? Tôi nhớ hình như bọn họ luôn thu mua với giá thấp hơn bình thường đấy, không muốn cân nhắc bán thẳng cho huấn luyện viên à?"
Lâm Châu nghe thấy vậy bèn nhanh trí nắm bắt.
"Cô có người mua à?"
"Cậu đừng coi thường mối quan hệ của đào tạo viên, tôi có thể giúp cậu hỏi bạn tôi xem có ai cần mua không. Tuy không thể bán được giá cao, nhưng giá bình quân trên thị trường vẫn có thể bán được."
An Khả mỉm cười, cầm điện thoại lên, bắt đầu liên lạc, chẳng mấy chốc đã tìm được một người mua.
"Ở đây có một người muốn mua viên bí ngọc đó của cậu, tháng này lượng sản xuất Fire Blast trên thị trường tương đối nhiều, giá bình quân đang là bốn triệu tám trăm tệ. Anh ta nói có thể trực tiếp trả cậu theo giá này."
Giá của bí ngọc không cố định mà sẽ biến động tùy theo sự thay đổi về lượng sản xuất và nhu cầu của thị trường.
Sản lượng ít nhu cầu cao ắt sẽ tăng giá, sản lượng nhiều nhu cầu ít tất nhiên giá sẽ giảm.
Bốn triệu tám trăm nghìn!
Mức giá này đã tăng lên rất nhiều so với mức bốn triệu tệ trong dự tính ban đầu của Lâm Châu.
"Cứ theo mức giá này đi, gửi cho tôi địa chỉ, tôi sẽ đi gửi chuyển phát nhanh."
Lâm Châu đóng gói bí ngọc xong, xin An Khả địa chỉ nhận hàng của đối phương.
Sau đó cậu tới công ty chuyển phát, gửi bí ngọc qua đường bưu điện cho anh ta.
Đối phương cũng rất sảng khoái, hay nói cách khác An Khả rất được nể mặt, Lâm Châu vừa gửi bí ngọc đi, đối phương đã hỏi cậu số tài khoản ngân hàng rồi chuyển tiền vào đó.
4.800.000
Lâm Châu nhìn vào số dư tài khoản trên thẻ ngân hàng hiện một dãy số không, tâm trạng lâng lâng không bình tĩnh lại được.
Đây là lần đầu tiên cậu sở hữu số tiền lớn như vậy!
Theo quan niệm truyền thống, việc đầu tiên nghĩ đến khi có tiền là gì?
Mua nhà! Mua xe! Cưới vợ!
Con người phấn đấu cả đời để kiếm tiền, chẳng phải là vì những chuyện này sao.
Nhưng vấn đề lúc này, cậu đang ở thế giới Pokemon xâm chiếm.
Nhà Lâm Châu vẫn còn hai cái "máy nuốt tiền" ngày nào cũng gào khóc đòi ăn, cho nên cậu không thể phung phí số tiền này được.
Ngoài số tiền dành để Cáo Lửa đột phá ra, ít nhất cậu phải thu xếp tiền ăn của hai cậu nhóc kia thật ổn thỏa.
Thêm nữa, cũng nên phải mua sắm bí ngọc dùng để phối hợp chiêu thức cho Mimikyu…