Ở cái xóm liều này, không ai là không biết tới cô Phận. Cô là con gái duy nhất của ông bà Hẩm Hiu. Là người con gái không đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhưng cũng mười phân vẹn chín. Cô không chỉ có nhan sắc mà còn được người làng đánh giá cao ở đức hạnh của cô. Cũng vì nhan sắc và đức hạnh của cô mà đám trai làng luôn mơ ước có thể cưới cô làm vợ, người làng thì xuýt xoa mong có được một nàng dâu như cô.Cô là mụn con duy nhất, là niềm hạnh phúc muộn màng đến với ông bà Hẩm Hiu. Bao nhiêu ước nguyện, thương yêu của ông bà được trao cho cô cả. Thành ra, ông bà sắp đến cái tuổi gần đất xa trời cô Phận mới tròn đôi mươi.Đến cái tuổi hẹn hò, trai gái xóm liều thi nhau ra gốc đa đầu làng trao cho nhau những lời yêu thương tình tứ. Còn cô, cô cũng như bao chàng trai, cô gái khác trái tim cô cũng thổn thức, loạn nhịp. Có biết bao trai làng theo đuổi, tán tỉnh cô nhưng nào cô có để tâm.Duyên, chàng thư sinh tật nguyền, nhà lại nghèo, có điều anh rất chăm chỉ, hiền lành và có chí tiến thủ. Chẳng biết từ khi nào, hình bóng của Duyên đã đi vào cõi nhớ của Phận. Nhưng là con gái, cô lại là người đức hạnh dù có thương Duyên đấy cô cũng chỉ dám giữ trong lòng. Một phần vì lễ giáo gia phong, phần vì cô đang phải gánh trọng trách nặng nề của người làm con.Còn Duyên, anh cũng cảm mến cô nhiều lắm, nhưng vì tự ti với gia cảnh nghèo khó và bản thân tật nguyền nên anh chỉ có thể dõi theo cô từ xa. Anh không biết rằng, cô Phận đã đem lòng thương anh từ lâu.Trong đám trai làng mê mẩn vì cô thì Trịnh Ngáo dường như lấn lướt hết cả. Hắn tuy không đẹp nhưng hắn có điều kiện và rất chịu chi. Hắn thường xuyên đầu tư để có thể chinh phục cô. Hắn không biết rằng, trong trái tim cô đã có hình bóng của Duyên và cô cũng không có một chút thiện cảm nào với một tên công tử bột như hắn.Đến ngày hội làng, nam thanh nữ tú ở cái xóm liều đều tất bật chuẩn bị cho mình những bộ đồ đẹp nhất, những tiết mục văn nghệ hay nhất để tham gia.Ở gốc đa đầu làng, Duyên đang ngồi buồn một mình, gia đình anh nghèo khó anh chẳng thể có những bộ đồ đẹp, chân anh thì tập tễnh nên anh cũng không hào hứng đến tham dự hội làng.Từ xa đi tới, Phận nhận ra Duyên đang ngồi đó cô khẽ tiến lại gần bên Duyên. Thấy cô, Duyên bối rối không biết phải làm sao, bất chợt anh bắt gặp ánh mắt của cô, cả hai như ngây người ra. Bằng sự chân thành của cô, Duyên không còn tự ti về bản thân nữa mà