Sau khi đã thỏa mãn thú tính, Trịnh Ngáo quần áo xộc xệch ra về bỏ Phận ở lại nhem nhuốc và nhục nhã ê chề.Sáng sớm, hắn thức dậy cảm giác nâng nâng dư âm của cơn say đêm qua vẫn còn. Hắn mơ màng nhớ lại cảnh hắn cướp đi đời con gái của Phận, hắn khẽ nhích mép cười một cách thô bỉ.Còn Phận, cô đau đớn nết về nhà gột rửa những thứ dơ bẩn, gớm giếc của tên đồi bại Trịnh Ngáo. Cô nằm nghĩ về Duyên, giờ đây cô đâu còn xứng với anh, cô đã bị Trịnh Ngáo tước đi sự trinh trắng của người con gái. Cô rã rời chân tay, thiếp đi từ lúc nào.Mặt trời ló qua khỏi rặng tre, bỗng cô giật thót mình vơ vội tấm chăn cuốn lên tấm thân mỏng manh khi nghe tiếng của Trịnh Ngáo lè nhè ngoài đầu ngõ.Hắn đạp cửa xông vào, hỏi cô một cách thô bỉ:- Con đ***, đêm qua tao làm mày thấy sung sướng chứ? Rồi hắn cười lên sặc sụa.Sở dĩ hắn hằn học cô như vậy, bởi bao lần hắn buông lời tán tỉnh cô nhưng đều bị cô khước từ, khiến hắn mất mặt trước đám bằng hữu, người làng. Hắn vẫn còn cay cú lắm. Thật ra tình cảm của hắn dành cho cô chẳng phải xuất phát từ tình yêu. Mà vì đam mê nhan sắc của cô với nhưng suy nghĩ đê hèn.Phần rưng rưng nước mắt, ngước lên nhìn hắn mà nỗi uất hận thấu tận trời xanh. Cô nhổ toẹt vào mặt hắn, tên biến thái, tên khốn nạn.Hắn túm tóc, đập mạnh đầu cô vào tường rồi tiếp tục lên giọng lè nhè:- Này con đ***, giờ thì tao chống mắt xem còn đứa trai làng nào ngó ngàng đến mày nữa. Còn cái thằng người tình của mày nữa chứ, nó sẽ thế nào nhỉ con đ***.Khuôn mặt hắn tỏ rõ vẻ đắc ý, hắn ngạo mạn hét vào mặt cô:- Này con đ***, ngoan ngoãn về làm vợ của ông rồi ông thương, bản mặt hắn hiện rõ là một kẻ sở khanh, một tên đốn mạt. Trước khi rời đi, hắn lộ rõ bản chất không chỉ sở khanh, đốn mạt mà còn là một tên du côn, hắn hăm dọa cô.- Chỉ một lát thôi, cả cái làng này đều biết mày đã là của tao. HahaHắn cười cô một cách nhả nhớt rồi lếch thếch ra về. Phận rũ rượi gục xuống như không còn một chút sức lực nào, cô toan nghĩ đến cái chết nhưng rồi hình bóng của Duyên - Người trai làng cô đã đem lòng cảm mến từ lâu xuất hiện trong cô như tiếp thêm cho cô nghị lực sống.Vào thời điểm xã hội lúc bấy giờ, cùng những đàm tếu của người làng sẽ bóp chết cô gái chỉ trong một nốt nhạc. Bởi cô sẽ bị coi là một kẻ lăng loàn, không biết giữ tiết hạnh, gian díu