Không thể đoán được thời gian đã trôi qua bao lâu, nhưng xác định hiện tại tôi một chút buồn ngủ cũng không có.
Sau nụ hôn thật lâu, tôi mềm nhũn ghé lên vai Hà Trừng, như có như không chơi đùa tóc của em ấy, không biết thế nào, có lẽ là tâm tình lên quá, tôi lại bắt đầu khóc, âm thầm khóc.
Có lẽ em ấy cảm nhận bên vai ươn ướt, sau khi hít hít nhiều lần, em ấy vỗ vỗ vai tôi, sau đó kéo tôi từ lòng em ấy ra.
Em ấy bất đắc dĩ nhìn tôi:
"Tại sao lại khóc?"
Nói xong em ấy giơ tay lên, trong khi tôi cho rằng em ấy sẽ giúp tôi lau nước mắt nhưng em ấy chỉ đưa tay chọt chọt lúm đồng tiền của tôi.
Từ trong cổ họng phát ra vài tiếng hu hu, hạ cằm giương mắt nhìn em ấy. Không biết có phải biểu hiện đau khổ của tôi xấu hay không, lúc trước bởi vì chụp hình một kiểu, nên hay ở trước gương luyện cười cả buổi trưa, rốt cuộc cũng luyện thành nụ cười không cần gương nữa, nhưng lúc chụp ảnh Phùng Giang chọc tôi một câu, phút chốc phá hoại hết mọi công sức, trong hình vẫn là cái tên Chu Tiểu Dĩ cười ngốc.
Tôi liếm liếm môi nhìn em ấy, mím môi ngăn lại tiếng khóc, hỏi:
"Có phải chị rất xấu không?"
Em ấy lại chọt chọt lúm đồng tiến của tôi, mang theo ý cười nói:
"Không có."
An ủi cũng tốt, sự thật cũng tốt, cái này tôi sẽ không tiếp thu.
Cảm giác lông mi ướt nhẹp, đột nhiên thích cái loại cảm giác này, cho nên tôi cầm tay em ấy, dùng ngón trỏ của em ấy theo mi của tôi quét qua.
"Em xem." tôi đặt ngón trỏ của em ấy trước mặt em ấy: "Ướt rồi nè."
Hà Trừng xì một tiếng bật cười:
"Rốt cuộc chị suy nghĩ cái gì?"
Tôi cũng không biết tôi đang nghĩ gì, vừa rồi ghé lên vai em ấy, đứng ở góc độ của thượng đế nhìn thoáng qua chuyện tôi và Hà Trừng, cảm thấy em ấy người này sao có thể tốt như vậy còn là đóng vai chính, lại bị tôi ngược chết đi sống lại.
Một người có thể yêu người khác đến hèn mọn như vậy, bởi vì sợ mất đi nên không dám nổi máu ghen tuông không dám quấy rầy nửa kia, bạn nói xem có phải ngược không, ngược đến chết.
Mà cái loại chuyện này lại xảy ra trên người tôi, cái người kia dĩ nhiên là Hà Trừng nhà chúng ta, nghĩ có phải muốn khóc không.
Khóc xong, cảm thấy mình rất điên, chỉ vì đắm chìm trong câu chuyện của mình không thể tự thoát ra được mà bật khóc...
"Không có nghĩ gì." Tôi cười với em ấy, "Đêm nay có chút không kiểm soát được chính mình."
Em ấy thở dài, đưa tay quét qua bên lông mi kia của tôi, sau đó điểm lên chóp mũi tôi, lành lạnh.
"Không khóc nữa?" Em ấy hỏi.
Tôi gật đầu:
"Không khóc."
Rồi lại khóc nữa, có thể muốn khóc liên tục.
Tôi hít hít mũi, ý định muốn đưa tay xuống dưới chọt chọt đùi em ấy, nhưng tiếc là khoảng cách giữa chúng tôi quá gần, đưa tay xuống, nhìn giống như tôi đang hành động thấp hèn với em ấy, cho nên ngón tay của tôi ở trong không khí chuyển hướng, chọt lên đùi của chính mình.
Tôi hỏi:
"Chân em có bị tê không? Chị ngồi lâu như vậy."
Em ấy nói:
"Không có cảm giác."
Tôi cười:
"Là tê đến mức không có cảm giác hay là ngồi lâu không có cảm giác?"
Em ấy nghiêng mặt cười:
"Nếu em nói là tê, chị có giận không, cảm thấy ý em đang nói chị nặng."
Tôi hừ một tiếng.
"Chị dễ giận vậy à?"
Em ấy không cần suy nghĩ nói:
"Phải."
Giỏi.
Giỏi giỏi.
Tôi biết rồi.
Nếu không phải bởi vì tôi giận, ở đâu ra bữa tối nay khóc lóc thảm thiết tình cảm tha thiết vậy.
Nhưng nếu nói đây là một đêm tình cảm tha thiết, không làm chút chuyện x không phải hơi uổng phí nửa đêm xuống dưới đây hứng gió lạnh sao, vì vậy tôi ngẩng đầu ngắm cằm em ấy, sau đó chọt chọt vai em ấy, nói:
"Chị giận, em tốt nhất mau làm nũng đi."
Nói xong câu đó, tôi bắt đầu mong chờ, Hà Trừng chỉ mới là thiếu nữ đôi mươi, lâu rồi chưa từng thấy em ấy làm nũng.
Có lẽ sự mong chờ trong ánh mắt của tôi quá mãnh liệt, sững sờ nhìn chằm chằm, em ấy suy tư 3 giây, sau đó bật cười.
Em ấy nhỏ giọng đưa tay đặt bên hông tôi, nói: "Em sẽ không làm." sau đó dùng lực làm tôi hướng về phía em ấy, bởi vì hướng này làm tôi không ổn định, cánh tay gác trên vai em ấy, sát nhau thêm một chút.
Ánh mắt cách nhau chưa tới 10 cm đừng nói chi là môi.
Tôi nghe em ấy khẽ nói:
"Dạy em."
Rõ ràng là hướng về phía tôi nói chuyện nhưng dường như có thể cảm nhận em ấy nói mà phả ra hơi, nhẹ nhàng phả bên tai tôi, lời tâm tình không giống lời tâm tình, khiến người ta ra quyết tâm để suy nghĩ.
Tôi nuốt nước miếng, liếc nhìn chóp mũi của em ấy, nhìn môi của em ấy, theo lời em ấy nói:
"Dạy thế nào?"
Em ấy mi mắt cong cong:
"Nũng nịu nói chuyện bình thường sao?"
Tôi thốt ra:
"Nha nha nha ~"
Nói xong mới phát giác không đúng.
Bẫy! Đều là bẫy! Rác rưởi! Chu Tiểu Dĩ rác rưởi!
Tôi đè mạnh vai em ấy đẩy ra, nhìn ý cười của em ấy càng ngày càng sâu mà muốn phát điên, tôi túc giận bóp mặt em ấy, vội vàng nói:
"Không được, em cũng phải 'Nha nha' cho chị nghe! Nói mau 'Nha nha'!"
Vẻ mặt em ấy qua loa:
"Nha nha nha."
A! Chơi xấu!
Tôi liên tục hừ hừ với em ấy, từ trên đùi em ấy ngồi dậy, ngồi qua bên cạnh, đau lòng ôm lấy chính mình, mà em ấy dĩ nhiên không biết hối cải cứ ngồi bên cạnh tôi cười.
Cười cười cười! Có gì đáng cười!
Tôi quay đầu trừng em ấy, cái nhìn này cũng tiện để tôi liếc tới đầu gối của em ấy, vì vậy tôi đưa tay sờ thử, quả nhiên sờ được lớp bùn đất khô cứng phía bên trên.
Tôi lên giọng vỗ vỗ chân mình, lại chỉ về phía chân em ấy:
"Đặt lên đây."
Em ấy vừa cười vừa động đậy cơ thể, đem hai chân gác lên chân tôi, tôi lại trừng mắt nhìn em ấy sau đó cúi đầu cẩn thận nhìn về phía đầu gối em ấy.
"Dơ muốn chết!" Tôi vỗ vỗ vài cái, sờ sờ mấy cái, "Đang yên đang lành tự nhiên quỳ trên đất làm gì."
Em ấy dựa vào ghế, chống đầu, mái tóc mềm mại phủ trên cánh tay, giải thích với tôi: "Như vậy mới thấy được biểu tình của chị." nói xong bỗng nhiên em ấy sát tới, nghiêng đầu khẽ hôn hôn lên tai tôi, cao giọng, nói: "Cảm ơn học tỷ, học tỷ thật ngoan."
Không nghĩ tới em ấy vậy mà là Hà Trừng như thế, mà tôi vậy mà cảm thấy có chút đáng yêu.
Cũng may mấy ngày nay không có mưa, em ấy vẫn mặc quần mà sẫm, chỉ dính có chút bụi, sau khi tôi vỗ vài cái đã bay hết, tiện thể để em ấy nhìn qua mông tôi, em