Nén lại một bụng muốn tâm tình đêm khuya, chuyện tình cảm của tôi và Hà Trừng một bước tăng vọt lên, tuy là cũng giống với trước đây vậy, cuối kỳ chúng tôi vẫn như cũ rất ít gặp mặt nhưng ít ra bây giờ tôi sẽ không tùy tiện hoài nghi, cảm thấy bởi vì em ấy không muốn gặp tôi nữa.
Con người cứ mang theo cảm nhận chủ quan phán đoán mọi chuyện bên cạnh mình, thật ra trên thực tế, bị những suy nghĩ viển vong của một nửa này còn nữa kia cũng không suy nghĩ nhiều như vậy.
Mọi người vẫn cứ dựa theo quỹ đạo vận hành nguyên thủy của cuộc sống, em ấy vẫn theo bạn cùng phòng đi thư viện ôn tập trao đổi với nhau, còn tôi vùi đầu trong phòng ngủ chiến đấu với đống bài tập, khí trời đã vào hè, nó nóng đến nổi khiến người ta phải kêu cha gọi mẹ.
Trước khi lên đại học, tôi từng lên mạng tìm kiếm tất cả chuyên ngành đại học, lúc đó chỉ là kẻ thuộc trường phái mới tốt nghiệp cấp 3, đối với tương lai không có mục đích gì, trên mạng mỗi đoạn phân tích về chuyên ngành đã khiến cho tôi vội vã cuống cuồng nhưng thực tế mấy ngày sau đó, mỗi một chuyên ngành đều thay đổi hoàn toàn.
Học y nói: thật tình khuyên bạn, cuộc đời này không nên đụng vào y khoa, học luật thì nói: không nên học luật, bạn sẽ rụng sạch tóc, học thông tin thì nói: nữ sinh không nên học lập trình, tại sao muốn dùng lập trình tổn thương chính mình, học kinh tế thì nói: tốt nghiệp thì chính là làm tiêu thụ chạy nghiệp vụ, mời dời ánh mắt về nơi khác, các loại.
Kết quả là không có một chuyên ngành nào được người mới nào tán thành, nhưng tôi nghĩ, người đồng ý với chuyên ngành của mình xem ra là người học giỏi, còn có những kẻ ở trên mạng ba hoa.
Thực ra tôi nhớ không rõ tại sao mình muốn chọn chuyên ngành này, chỉ là nhớ đến lúc ấy viết rất mà cái kia được đặt ở vị trí đầu tiên.
Mặc dù không may mắn bởi vì tôi chọn ngôi trường này mà gặp Hà Trừng, nhưng ngẫm lại có lẽ là cơ duyên xảo hợp, chỉ là để chúng tôi quen biết nhau quá sớm, nếu như không có ngày đầu tiên gặp nhau đó, có thể chúng tôi sẽ vào một ngày nào đó hội đồng hương tụ họp sẽ gặp nhau, sẽ ở trên đường phố thành phố A gặp nhau, sẽ gặp nhau ở trường cũ Cao trung.
Mà những ngày nào đó kia chúng tôi tương ngộ nhìn nhau cười sau đó... không còn liên hệ, ha ha ha.
Được rồi, tuy rằng tôi thèm nhỏ dãi sắc đẹp của em ấy nhưng dù sao tôi cũng không có chủ động, nghĩ tới đây, tôi rất cảm ơn tất cả những thúc đẩy đã làm cho chúng tôi có duyên phận gặp mặt, tuy tình trạng của tôi không khá lắm nhưng may mắn là em ấy rất hoàn mỹ.
Tôi đã từng hỏi qua em ấy, vì sao chọn chuyên ngành Vật lý, em ấy không có giải thích quá nhiều, chỉ nói là nguyện vọng của ba mẹ.
Bất quá đối với định hướng công việc sau này, tôi vẫn rất mơ hồ, mặc dù cơ bản không quá 3 loại: một loại đúng chuyên ngành, loại thứ 2 quay lại thi trở thành một nhân viên công chức ăn cơm nhà nước, loại thứ 3 chính là không đúng chuyên ngành làm một công việc bình thường.
Loại thứ 1 đối với tôi mà nói có chút trắc trở, tôi và Ngư Ngư từng nghĩ giống nhau, hai người chúng tôi sau khi ra trường làm việc, chán nản cùng nhau tâm sự, cuộc sống đó tôi không đau lòng chính mình thì mẹ tôi cũng sẽ đau lòng tôi.
Sau khi tôi đem suy nghĩ này nói với Hà Trừng, em ấy chỉ tôi một câu:
"Chị thì sao? Chị muốn làm gì?"
Tôi nghiêm túc suy nghĩ, rất lâu sau vẫn không nghĩ ra nguyên do nào, vòng vo cái tai nghe điện thoại: "Không biết." nói xong tôi thở dài: "Em chỉ mới năm nhất, không thèm nói chuyện với em mấy thứ này." tôi hướng về phía loa cười cười: "Bất quá em chờ xem, chờ chị kiếm thiệt nhiều tiền nuôi em."
Tôi nghe em ấy ở bên kia bật cười:
"Nuôi em thì không cần, thế nhưng Chu Tiểu Dĩ, nghĩ đến tương lai nhất định phải suy nghĩ đến em."
Tôi nói được.
Sau khi cúp máy, Ngư Ngư ném một trái chuối qua, tôi nhận lấy mỗt cách an toàn, cậu ấy giơ chân đá ghế tôi, vừa gặm chuối tiêu vừa nói:
"Mỗi ngày cách một bức tường gọi điện, có chuyện gì không thể mặt đối mặt nói chuyện à."
Tôi: hơ hơ hơ.
Nhưng nếu nghĩ tới công việc, tôi thuận miệng hỏi Ngư Ngư một câu:
" Cậu đã nghĩ kỹ sau này làm gì chưa?"
Ngư Ngư lắc đầu: "Chưa, nghĩ cái này làm chi, chúng ta là người mới đáng yêu vào năm 3 đại học." hai tay cậu ấy đặt dưới cằm làm bộ dạng bông hoa, phía dưới bông hoa còn có vỏ chuối tiêu mềm mềm, "Người mới không cần suy nghĩ những thứ này, nửa năm sau chúng ta sẽ bàn bạc lại chuyện này."
Ừm, rất có đạo lý, cuộc sống ngay lập tức trở lại.
Trước tiên ngay lập tức ăn chuối tiêu.
Ngày đó sau khi thi cuối kỳ xong, tôi và Hà Trừng quyết định mời cơm, ý nghĩ này chủ yếu là nghĩ tới là do Đường Sóc và tôi trước đây cũng làm những chuyện này, chuyện này thực ra ở đại học rất bình thường, bạn cùng phòng thoát kiếp FA thì phải mời một bữa chúc mừng.
Tuy lúc đó Đường Sóc phô trương, suýt chút nữa đã khiến tôi hối hận ở bên hắn, nhưng phần tâm tư này cũng đúng.
Chúng tôi bàn luận một hồi, cảm thấy không cần khoa trương như vậy, tuy rất nhiều người không ác ý nhưng bọn họ thật sự không hiểu, chúng tôi cũng không cần thiết làm cho chính mình ngột ngạt, xã hội bình yên hài hòa phát triển, có thể lừa được bao nhiêu thì cứ lừa bấy nhiêu.
Cho nên chúng tôi chỉ mời Ngư Ngư và Triệu Giai.
Nếu không có bạn bè tụ họp thì thoạt nhìn cũng giống như bữa cơm thường ngày, chúng tôi tùy tiện tìm một tiệm cơm. Có lẽ bởi vì cuối kỳ, trong tiệm rất nhiều người, mấy phút sau, chủ tiệm chỉ cái bàn trống ở đằng kia cho chúng tôi, tùy tiện hỏi thăm sau đó chúng tôi ngồi xuống.
Ngư Ngư và Triệu Giai khách khí giao thực đơn cho tôi, tôi vui vẻ dựa vào khẩu vị của mọi người chọn đồ ăn, còn chuẩn bị tiếp tục vui vẻ đảm nhận nhiệm vụ duy trì sự náo nhiệt của hội bạn thân của cái bàn này, Hà Trừng nói cho tôi biết, 3 người họ có có một nhóm chat.
Tôi: ???
"Vì sau 3 người các người có nhóm chat?" Tôi kinh ngạc quét qua 3 người bọn họ, khoanh tay, "Như vậy mình sẽ hiểu lầm các người nói xấu sau lưng tôi."
Ngư Ngư nghe xong liền tiếp lời tôi:
"Cậu không có hiểu lầm đâu."
Tôi giả bộ đánh cậu ấy.
Xét thấy trên cái bàn này Hà Trừng sẽ không nói sạo với tôi, cho nên tôi ôm cánh tay em ấy, nhích tới hỏi:
"Tại sao tại sao tại sao? Ba người các người ở trong đó nói cái gì?"
Ngoại trừ chuyện nói xấu tôi, tôi thực sự không nghĩ ra được cái nguyên nhân nào khác.
Hà Trừng cười với tôi, đem mọi chuyện đổ cho Triệu Giai:
"Em hỏi cậu