"Bé con, em không trốn được đâu."
Tịnh Hề:"..." Mẹ nó, cái thằng điên này có đúng là Lạc Cẩm Tu ta quen hồi nhỏ không thế?
Chúa ơi! Con ngất cho ngài xem nè...
"Cục cưng à..." Lạc Cẩm Tu đột nhiên đứng dậy, ngồi lên ghế sô pha. Bộ dạng đạo mạo, chính nhân quân tử nói: "Em có câu gì muốn hỏi thì hỏi đi."
"..." Cái gì, cái gì cơ?
Anh ta bẻ lái khét lẹt!
Không phải đang định ấy ấy à? Sao dừng lại rồi...
Thấy Tịnh Hề vẫn ngơ ngác nhìn mình. Lạc Cẩm Tu kìm nén sự khô nóng trong cơ thể, nới lỏng cà vạt trên cổ áo: "Không hỏi nữa?"
Lật mặt gì nhanh hơn cả bánh tráng.
Ban nãy còn bảo ta không trốn được cơ!
Tịnh Hề khó khăn túm lấy gấu váy, che che đậy đậy đi đến góc ghế sô pha bên...
Ừm, phải cách xa tên này nhất có thể!
Đáng sợ quá!
Ánh mắt cô e ngại lén lút liếc tới cái quần lót dưới chân Lạc Cẩm Tu, tằng hắng ho tiếng, khó khăn mở miệng: "Tại sao bây giờ anh vẫn sống?"
Đây là câu hỏi đáng để tâm nhất.
"Ý em là không muốn anh sống sao?" Lạc Cẩm Tu trầm thấp cười: "Hửm?"
.
Tịnh Hề:"…."Nếu có thể, ngay lúc này bảo bảo rất muốn giết chết anh đó...
"Anh trả lời em đi đã." Không bị Lạc Cẩm Tu dẫn dắt sang vấn đề khác, Tịnh Hề rất lí trí nhắc anh.
Bỗng dưng, Lạc Cẩm Tu biến mất giữa ghế ngồi. Tịnh Hề còn chưa kịp chớp mắt, thân hình chợt quay cuồng, chao đảo. Hương thơm quen thuộc nam tính ập tới, người đàn ông hạ người xuống, ôm chặt cô gái trong lòng. Tóc đen dài của anh sượt nhẹ qua mặt cô...
Sau lưng có gì đó sắc bén, lành lạnh..
Bị ép buộc phải ngẩng đầu lên, đối diện thẳng với cặp mắt đen tà ác, sâu thẳm của Lạc Cẩm Tu. Trong lòng Tịnh Hề bất giác dấy lên một nỗi sợ hãi...
Uể?
Sao bảo bảo phải cảm thấy sợ hãi chứ?
Lạc Cẩm Tu nhấc bàn tay đầy móng vuốt đen, đầu nhọn móng xẹt từ cổ áo đi đến bộ ngực đầy đặn, bóp bóp vài cái. Mảnh vải rách ra, nhẹ nhàng rớt xuống...
Tịnh Hề:"..."
"Bé con à, tiếp tục nhìn vào mắt anh đi nào." Giọng điệu của Lạc Cẩm Tu có gì đó rất ư là lạ lẫm. Bị thanh âm mê hoặc rót vào tai, Tịnh Hề vâng lời, vô thức nhìn vào mắt anh...
Lạc Cẩm Tu trông ánh mắt dại ra của bé con khi nhìn mình. Anh mỉm cười, dán chặt thân thể hai người lại gần nhau...
"Ôm cổ anh đi." Hai tay Tịnh Hề nâng lên, ôm cô người đàn ông, môi hồng của cô ghé bên môi anh. Lạc Cẩm Tu ngửi ngửi hương thơm ngọt ngào từ cơ thể bé con, bắt đầu tiến quân chiếm đóng...
Môi lưỡi hai người quấn quýt vào nhau. Lạc Cẩm Tu tham lam nuốt hết nước bọt của Tịnh Hề. Tiếng chụt chụt vang lên giữa căn phòng yên tĩnh, từng lớp từng lớp quần áo của hai người dần lột ra...
Lạc Cẩm Tu cả thân mình trần truồng. Vóc dáng anh theo năm tháng càng thêm gợi cảm, cơ bụng cơ ngực rõ ràng. Tóc đen dài