\[ Kí chủ, muốn tiếp tục dùng vòng quay trúng thưởng không?\] Chuột nhỏ ngoài mặt thì hỏi, song trong lòng lại khát khao kí chủ đại nhân chơi vòng quay...
Có mất gì đâu chứ?
Đã vậy còn hoàn thành nhiệm vụ rất tốt nữa.
Chơi đi, chơi đi, chơi đi.
Không hổ là hai kẻ đã trói định linh hồn, đến cả suy nghĩ cũng giống nhau như vậy. Tịnh Hề rất vui lòng chơi vòng quay trúng thưởng lần hai.
Tuy không còn nhớ thế giới trước, cô đã phải trải qua cái gì...Nhưng điểm công đức cao thế...
Vẫn là nên quay tiếp cho nó thú vị...
Bảng vòng quay bé nhỏ bèn xuất hiện trên mặt bàn. Chuột nhỏ bay tới gần, mở to cặp mắt tựa đá quý, bắt đầu nín thở theo dõi. Tịnh Hề dí mạnh ngón trỏ lên nút đỏ, bàn quay đi vào chuyển động...
Một vòng...
Hai vòng...
Ba vòng...
....
\[ Đing! Thật toẹt vời! Ánh sáng của Đảng đã chiếu vào người bạn. Hỡi người chơi thân ái, bạn chính là hiện thân lòng yêu nước đó.\]
Tịnh Hề:"..."
Chuột Bếu:\[...\]
Cái khỉ khô gì chứ?
Ánh sáng của Đảng???
Hiện thân lòng yêu nước???
Cái máy này bị thiểu năng à?
Trả hàng đê!!!
"Ê Bếu, ngươi hiểu ý nghĩa câu vừa rồi không?" Vuốt vuốt đầu cậu chuột, Tịnh Hề giơ ra biểu cảm không hiểu hỏi nó.
Vòng quay do nhà ngươi mua về mà.
Giải thích coi nào.
Chuột nhỏ nhăn mũi, lật lật từng trang giấy trong sổ tay sử dụng hướng dẫn. Song tuyệt nhiên không tìm thấy phân mục giải nghĩa đáp án nào cả. Chỉ có cách hướng dẫn khi gặp ít trục trặc và số di động của tổng đài mà thôi...
\[ Kí chủ, ta không tìm được.\] Run run mũi thở dài một tiếng, cậu chuột ném quyển sổ ra chỗ khác: \[ Chúng ta chơi thử thì biết. Chắc cái này không có hại gì đâu.\]
E là không tới mức giết chết người nhỉ?
Cậu chuột đã nói vậy rồi, Tịnh Hề cũng ném luôn vấn đề này ra sau đầu. Nó nói đúng...
Thử thì biết thôi...
Cuộc sống phải có bí ẩn mới kích thích chứ!
Nào tới tiếp!
Vòng quay thứ hai...
...
\[ Ôi ôi, người chơi của tôi ơi! Cuộc sống đôi lúc phải có bí ẩn mới kích thích chứ. Bạn chết chắc rồi! Ha ha ha, một nửa bóng đêm sẽ che phủ mắt bạn.\]
Tịnh Hề:"..." Cái máy thối tha này!
Nó vừa ăn cắp bản quyền lời nói của ta...
Nhại gì mà nhại...
Sao lại cứ như ta