Năm 1009 TCN.
Hạ Ai Cập, cung điện nữ vương kinh thành Giza.
Điện thờ bao phủ tầng lư hương thơm ngọt. Trên nệm bông, thiếu nữ khẽ nhắm mắt ngủ ngon. Quanh giường từng tầng rèm trắng mỏng rủ xuống, ẩn ẩn hiện hiện đường cong gợi cảm kia. Lúc nàng ngủ trông thực xinh đẹp, vẻ đẹp u hoặc mà huyền bí mị người. Tóc để mái thưa lớt phớt, cái trán trơn bóng lộ rõ. Đuôi mắt hạnh trang điểm bởi than chì, tạo nên sự sắc sảo hiếm có. Thân dưới chỉ mặc một chiếc váy lanh mỏng ôm sát người, đuôi váy dài tựa đuôi cá, bao trùm lấy gót chân nhỏ nhắn của nàng...
Rèm mắt đen dày run run, mi mắt mở ra. Tròng mắt ngây thơ, trong veo như dòng sông Nile Ai Cập vậy. Tịnh Hề vươn vai há mồm bất nhã ngáp một hơi...
Ôi ôi, vừa nãy mải đọc lại cái kịch bản kia mà ngủ quên mất.
\[...\] Lúc ngủ là thiên thần, lúc dậy lại hoá thành thần kinh.
\[ Kí chủ có suy nghĩ gì về kịch bản này?\] Cậu chuột dè dặt hỏi Tịnh Hề. Này chính là lỗi sai sót của nó. Do quá gấp gáp mà ném cô ấy sang thế giới khác nên mới tạo thành cục diện giờ.
Ây ây, kí chủ đại nhân có hài lòng không?
Tịnh Hề lật tay phát, máy tính bảng đã được thu hồi vào không gian. Thế giới đây gần như giống thế giới nguyên thủy rồi. Cái thứ sản phẩm công nghệ thời hiện đại mới chỉ dùng để tra dò thông tin nhân vật thì chẳng làm được gì nữa.
Nàng khẽ duỗi duỗi eo nhỏ, bàn tay mân mê vòng tay hình rắn, sâu trong đáy mắt lập loè ánh sáng của vàng: "Ta thấy ở thế giới này, lợi thế lớn nhất chắc là ta có tiền đi."
Đâu phải chỉ là hai chữ "có tiền" bình thường...
Không, không đúng. Phải dùng câu nào ấy nhể...?
Quyền khuynh thiên hạ.
Điên đảo giang sơn.
\[ Kí chủ nên cảm thấy vui mừng.\] Lăn từ không gian hệ thống ra, chuột nhỏ lạch bà lạch bạch chạy đến trước mặt Tịnh Hề: \[ Kí chủ, e là ở vị diện này, ta không thể đồng hành cùng ngài được rồi.\] Nó phải tranh thủ cơ hội đòi lại quyền điều hành từ máy chủ...
Nếu bổn chuột mà không làm vậy...Nhỡ đâu lên mai rơi phải thế giới cấp cao sẽ hơi khó chơi...
Điều này sẽ mang lại nhiều thiệt thòi cho kí chủ dễ thương nhà nó.
Để bảo vệ cô, bổn chuột đành tự thân chiến giáp ra trận.
"Ngươi bận sao?" Tịnh Hề nhấc nó vào lòng bàn tay mình: "Ta thấy ngươi cả ngày không đọc sách thì đi xem phim. Ngươi thì có cái gì mà không ở cạnh ta được?"
\[...\] Tổn thương trầm trọng...
Sao kí chủ lại có thể nghĩ như thế về nó chứ?
Chuột nhỏ chán nản đến nỗi giải thích cũng không thèm: \[ Kí chủ của ta ơi! Có lẽ ta sẽ đi vắng khá lâu đấy. Trong khoảng thời gian mà ta không có mặt...\] Nó vừa thao thao bất tuyệt, vừa lôi ra từ không gian một khối rubik. Rubik lập phương được thả lỏng, nhảy nhót tưng tưng bên nệm giường. Cậu chuột