Xích Hồng bỗng cảm thấy muốn khóc...
Lạ lùng ghê! Vì cái gì mà người ta tu luyện thì thăng cấp, còn nó tu luyện thì gà đi thế?
Lại fail trước mặt chủ nhân rồi....
Ngài ấy sẽ nghi ngờ năng lực của bổn kiếm mất.
Tịnh Hề đương nhiên không có nghi ngờ năng lực của Xích Hồng, thứ mà khiến cô nàng thấy kì quặc là cánh cửa kia...Sao lại không mở được?
Trong vị diện này, có hai người mà Xích Hồng không thể nào đánh tới được.
Một là nàng. Đương nhiên rồi, Tịnh Hề là chủ nhân của cây kiếm này mà...
Người thứ hai là nam phụ đại nhân. Bởi vì còn có vòng hào quang của nhân vật bảo vệ.
Ừm, còn nam nữ chính thì Tịnh Hề không rõ. Tại vì nàng chưa bao giờ trực diện đánh nhau với Seta cả. Từ hồi nhỏ tới giờ chỉ toàn dùng mấy cái mưu mẹo xấu xa chọc hắn...
Nam phụ...
Nam phụ à...
Trông trạng thái chết lâm sàng đầy thương tâm của Xích Hồng. Trong lòng Tịnh Hề bỗng dấy lên dự cảm bất an quá ư quen thuộc...
Cảm giác này nàng còn không lạ sao?
Chớp chớp mi vài cái, cô nàng thản nhiên túm đống vải băng trùm lại lên thân thể. Tiếp tục nằm xuống quan tài hoàng kim. Trí não âm thầm tự thôi miên chính bản thân là...mình chưa có tỉnh dậy đâu...
Nào, đi chết lần nữa nào...
Mắt không sao nhắm được, cứ thế mở thao láo nhìn chòng chọc