\[ Bản tin nóng: Vào mười bốn giờ ba mươi phút ngày 17 tháng 11. Có một vụ sập đá rất nghiêm trọng đã xảy ra dưới kim tự tháp Kheops. Địa điểm là sụp đổ là căn mật thất bỗng trở nên nổi danh gần đây. Hiện, có hai người vẫn còn đang mất tích trong đó. Các vị nạn nhân bao gồm giáo sư Elan Chirme - người chịu trách nhiệm cho dự án khai quật từ Viện nghiên cứu. Cùng hai người đàn ông khác là ông Maien Fulic - đội trưởng công nhân chịu trách nhiệm đào đất. Người đã được tìm thấy trong đống đổ nát trước đó là anh Vương Đạt - chuyên gia khảo cổ bên Trung Quốc...\]
Bảng tin thời sự vẫn cứ đưa tin tức. Tịnh Hề nhàm chán tựa đầu trên ghế sofa ngáp dài. Vành mắt rất nhanh đã phủ lên một tầng hơi nước mỏng. Chép chép miệng đầy bất nhã, cô bèn cầm điều khuyển chuyển kênh khác...
Ôi, ôi. Cô đã thực sự quay trở về thế giới hiện đại rồi...
Cứ như mình đã xuyên tới thế giới khác vậy...
Chỉ là vẫn còn giữ nguyên kí ức...
Thời đại này, có lẽ đây chính là nguyên thế giới của nữ chính Maya - thế kỉ 21 đi. Đừng hỏi vì sao cô đoán được. Tuy đã mất liên lạc trực tiếp với Rubik. Nhưng không có nghĩa là Tịnh Hề mất luôn não. Đây là lần đầu tiên, cô không thể nào nói chuyện với hệ thống được. Cộng với sự cổ quái của cốt truyện...
Thực là một điều đáng lo...
Nhưng Tịnh Hề chẳng thể làm gì được, ngoại trừ đợi chờ chính là đợi chờ...
Không hổ là thiếu gia - con của nhà đại tài phiệt Elicson. Mọi các tờ tạp chí cùng hàng đống loạt báo kinh tế luôn luôn đưa mọi tin nóng về Feyrld. Cái gì mà (\*)kim cương vương lão ngũ xịn xò...
(\*)kim cương vương lão ngũ: người đàn ông độc thân lắm tiền \=)))).
Rồi hôm nay thiếu gia nhà Elicson chính thức thành công kí kết hợp đồng phát triển kinh tế và thương mại cùng Đại sứ quán Hàn Quốc...
Hay bấy giờ, nhà Elicson đang định đầu tư sang lĩnh vực gì...
Vân vân và mây mây...
Tính ra thì cô đã tới thế giới hiện đại được năm tháng rồi...
Dù cho đã sớm quen thuộc với thế giới này, song Tịnh Hề vẫn phải cố giả vờ tỏ ra thật lạ lẫm, thật mới mẻ, để không cho Feyrld quá nghi ngờ...
Bực dọc giơ chân đạp bay quyển tạp chí kinh tế ra xa. Vừa vặn, quyển tạp chí đó lại đụng trúng chân của người đàn ông đang định đi đến gần. Bước qua vật cản vừa đụng vào chân mình, Feyrld bê đĩa nho đặt lên mặt bàn. Thản nhiên ngồi lên nệm ghế nhún nhún. Ôm lấy cô gái nhỏ, tình cảm thủ thỉ: "Ăn nho nè." Đoạn, anh ta tỉ mỉ lột vỏ nho ra. Trông miếng ăn dâng đến miệng mình, Tịnh Hề cứ vô tư há mồm đớp. Ai dè tên đàn ông thiếu đạo đức này lại dùng ngón tay đùa nghịch lưỡi cô...
Thằng chó!
Sao cô có thể nghĩ anh ta sẽ cho mình ăn một cách nghiêm túc được nhỉ?
"Anh nổi điên gì thế?" Hất văng móng vuốt heo của Feyrld ra khỏi miệng mình. Nhấp nhấp môi cảm thụ được hơi ấm còn lưu lại trên đầu lưỡi, Tịnh Hề chỉ muốn cầm bàn chải đánh răng chà lại cái lưỡi ngay lập tức...
Thiểu năng!
Nghìn năm không gặp, bệnh điên của anh ta vẫn không hề thuyên giảm. Thậm chí còn có xu hướng phát triển mạnh mẽ...
Kéo kéo đĩa nho trên mặt bàn về phía mình, Tịnh Hề ôm cả chùm nho đề phòng nhìn Feyrld như thể nhìn kẻ địch của mình. Nhét quả nho khác vào miệng,
Feyrld trực tiếp đè ép cơ thể Tịnh Hề lên ghế sô