Khung cảnh trong phòng tĩnh mịch đến thê lương. Ngọn lửa đèn dầu chiếu qua người Tịnh Hề, (\*)chỉ để lại một tàn ảnh hư không trên mặt tường. Thiếu nữ tay cầm bút lông vẩy vẩy mực đen, cúi đầu chuyên chú múa bút trên mặt giấy xuyến. Sự chuyên tâm cùng chăm chú của nàng, đều thể hiện rõ ràng qua từng đường bút.
(\*) Chị nhà là ma nên khi lửa chiếu vào người sẽ không có bóng nha.
Trông tiểu ma nữ không có để ý tới việc mình đã đi vào phòng. Và nhìn thấy vẻ mặt cẩn thận, tỉ mỉ của Tịnh Hề như thế. Nội tâm Hi Hoa không hỏi dấy lên một sự tò mò vô hình...
Ma nữ đang bày trò gì thế?
Căn phòng không có một tiếng động nào. Ngoại trừ thanh âm sột sà sột soạt khi lông bút ma sát với mặt giấy cùng tiếng hít thở nhè nhẹ của hai người họ...
"Ngươi vẽ...ta đấy à?" Giọng nói nam nhân đột ngột vang lên từ đằng sau, dọa cho Tịnh Hề tí nữa thì vẽ lệch một nét bút. Nàng khẽ vẩy vẩy đầu bút lông dính mực, đặt vào giá đỡ..Sau đó mới chậm rãi trả lời câu hỏi của Hi Hoa: "Không phải là ngươi."
Chắc chắn không thể nào là ngươi...
Đây là lần đầu tiên Hi Hoa chủ động nói chuyện với Tịnh Hề kể từ vài ba hôm trước. Khi mà cô nàng tình nguyện hoá thành cái đuôi nhỏ bám áo chàng ta. Tuy trong lòng thật không muốn trò chuyện cùng tiểu ma nữ, nhưng khi nhìn vào bức tranh thủy mặc đen trắng mà nàng ta vẽ lên...
Hi Hoa không hiểu...
Sao ma nữ lại vẽ chàng ta...
Lại còn khắc hoạ từng đường nét chân thật đến đáng sợ nữa chứ?
Không sai sót gì đâu!
Hi Hoa vừa áp dụng hai chữ "đáng sợ" trong trí não mình đấy! Chàng cảm thấy để một con ma do đích thân tay mình từng trừ khử vẽ hình mình...thật quá châm biếm!
Nghe thấy câu trả lời có chút ngập ngừng của con ma kia, Hi Hoa trực tiếp khụy gối ngồi xuống, ngay cạnh Tịnh Hề. Khoảng cách giữa hai người bọn họ...rất vừa vặn. Không quá gần gũi mà cũng không quá xa cách. Tịnh Hề tay cầm bức tranh lên, nhìn người đàn ông bên cạnh rồi lại nhìn tấm tranh...
Nhìn người, nhìn tranh...
Nhìn người, nhìn tranh...
Sau cùng, nàng đưa ra kết luận: "Ngoại trừ cái mặt ra thì chẳng giống nhau chỗ nào cả."
Hi Hoa:"..." Giống nhau không giống cái mặt thì giống cái gì nữa đây?
Nghiêng đầu mỉm cười, cố che giấu đi sự chán ghét hiện hữu nơi đáy mắt, Hi Hoa bắt đầu quan sát bức tranh kia. Một lúc sau, chàng tỏ ra lạnh nhạt mở miệng, giọng điệu mang theo sự khẳng định đầy tự tin: "Ngươi chính là vẽ ta."
Đây rõ rành rành là vẽ chàng rồi còn gì!
Hừm, ngoại trừ trang phục nhìn có chút khác lạ ra thì từ gương mặt cho đến ánh mắt, đôi môi, chân mày đều tương tự...
"Không phải ngươi." Không hiểu sao khi nhìn thấy bản mặt tươi cười đầy đáng ghét đó cùng giọng điệu tự cho mình là đúng của Hi Hoa, Tịnh Hề càng thêm cáu kỉnh. Nhét bức tranh vào ống tay áo. Nàng không thèm phản bác thêm câu nào nữa mà mở tung cửa sổ. Lắc mình bay thẳng ra ngoài,