Tịnh Hề bắt đầu suy nghĩ.... Ừm, nếu như chuột nhỏ nói chỉ cần ngăn hắn vì Như Mạt giết người....
Được rồi! Nếu không thể giết người thì lấy nửa cái mạng chắc không sao đâu nhỉ?
Ta là thiên tài!
Chuột nhỏ:\[......\] Cũng đúng nhỉ?? Những kẻ mà nam phụ giết đều mang trong đầu đủ thể loại tư tưởng xấu xa. Lấy nửa cái mạng coi như trừng phạt. Kí chủ thật vĩ đại! Cô ấy là đang vì dân trừ hại đó nha!
Tịnh Hề:"...." Cảm ơn ngươi!
Cô nhìn thiếu niên đang cười dịu dàng trước mặt mà trong lòng hơi lạnh. Mẹ nó! Cái mặt lúc nào cũng cười mà lại làm ra mấy hành động kinh khủng như vậy. Ừm, khá giống ta!
\[....\] Vậy cô chung một giuộc với người ta à?
Không hẳn, ta hiền hơn.
\[....\] Tương lai còn dài, để ta xem.
" Anh Mộ, tận tám năm nữa em mới đủ tuổi thành niên, mười năm nữa mới có thể kết hôn. Nếu anh thực sự là chồng em thì anh phải đợi rất lâu đó." Tịch Mộ nghe cô nhóc nói, mắt của hắn nhìn chăm chú vào đôi môi hình trái tim kia. Cười càng thêm ôn nhu, môi cô xinh đẹp như vậy, tiếng nói của cô ngọt ngào tới vậy. Nếu như cô....
" Anh không ngại. Lâu thêm nữa anh cũng đợi được bé con." Tịnh Hề không hề biết những ý nghĩ 404 đang diễn ra trong đầu hắn. Nếu để cô biết được chỉ sợ cô sẽ đánh cho hắn tàn phế luôn.Bây giờ cô mới mười tuổi mà tên này lại có những suy nghĩ...khụ...khụ...khụ...\( tác giả quỳ luôn với mức độ cầm thú của anh.\)
Tịch Mộ lấy bàn tay vuốt nhẹ má cô. Tay hắn khá to, ôm trọn một bên mặt của cô. Ngón trỏ của hắn nhấn mạnh vào bờ môi hồng phấn kia. Ánh mắt trầm xuống.
" Anh đừng đụng vào mặt em nữa!" Tịnh Hề chán ghét nghiêng đầu sang một bên. Bàn tay nhỏ bé của cô nắm lấy cổ tay hắn. Trong lòng không ngừng phun tào, phải đánh tên này một trận ta mới hả giận. Hắn mắc bệnh cuồng sờ mặt người khác à?
Thiếu niên áo trắng cười, hắn nắm lấy bàn tay nhỏ của cô nhóc. Cảm thụ độ mềm kia, trong lòng hắn như nhũn ra. Tưởng tượng ra cảnh bàn tay non mịn này lướt qua cơ thể mình. Chẹp, chẹp.... Chắc hẳn rất tuyệt vời!
" Bé con không thích anh chạm vào mặt em ư?" Hắn khó hiểu hỏi. Tương lai cô là vợ mình, hắn còn muốn nhiều hơn nữa với cô cơ. Việc sờ mặt này không tính là gì cả.
Tịnh Hề: "....." Ngươi dùng cái giọng điệu đương nhiên này là sao? Mặt của ta không phải ai cũng có thể sờ!!!
Ta tức rồi!!!
Không nói nhiều!!
Đánh hắn!!
\[ Kí chủ không thể tùy tiện được. Ngài còn phải xoát độ hảo cảm từ hắn, cả điểm công đức cũng từ hắn nốt!!!\] Chuột nhỏ lại ngoi lên cứu vớt kí chủ nhà nó sa vào con đường tăm tối.
" Nhưng mà má em đau!" Tịch Mộ thấy cô phụng phịu nói liền rút tay lại. Hắn ngồi dậy thản nhiên nắm lấy tay