Đau não thiệt!
Chị gái nhỏ Đường Khả này đem lòng thích một người.
Thậm chí cô ấy còn vì hắn ta mà lỡ dở thanh xuân. Đoạn này mới khổ này! Thích ai không thích mà cứ phải là nam phụ.
Quên nói thêm, tên này là một nam phụ si tình khác. Hắn ta lớn hơn nữ chính một tuổi, là trúc mã đại nhân của cô ta, tên là Trần Tích.
À, vẫn còn. Như kịch bản nói qua thì nữ chính học rất giỏi. Trường cấp ba cô ta học chính là trường quý tộc Thành Yến. Tuy nhà nghèo nhưng Như Mạt được cấp học bổng, tính cách lại dịu dàng nên số người theo đuổi cô ta rất nhiều.
Đường Khả học cùng lớp với nữ chính đại nhân. Cô ấy đã đi tỏ tình với tên trúc mã kia. Kết quả khỏi nói, tất nhiên là bị từ chối rồi. Kể cả cô ấy có xinh đẹp đến mấy chưa chắc đã đấu được với vòng hào quang của nữ chính nha. Chưa kể là hôm đó, Đường Khả bị xúi dại nên ăn mặc có chút...khó tả. Đứng cạnh so sánh với Như Mạt lại càng thêm xấu xí.
Là một thương nhân thời không, nhiệm vụ của Tịnh Hề là thỏa mãn yêu cầu của khách hàng.
Nhưng yêu cầu của Đường Khả là gì?Tỏ tình với Trần Tích thành công?
Cô không chắc đâu. Chuột nhỏ nói hào quang của nữ chính siêu trâu bò. Chỉ sợ dù có cô ra mặt giúp chưa chắc đã ổn.
Có cách rồi!
Ừm, còn bốn ngày nữa là Đường Khả tỏ tình.
Nhiệm vụ! Ta tới đây!
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Trường cấp ba quý tộc Thành Yến.
Bây giờ đã là giờ tan học, các học sinh đang vác cặp ra cổng. Đây là trường quý tộc, những người học ở đây không phải con nhà giàu thì cũng là các cậu ấm cô chiêu, chỉ có ít thành phần không ngừng phấn đấu mới nhận được học bổng như nữ chính đại nhân hay trúc mã kia của cô ta.
Đường Khả đứng trên vỉa hè, mắt cô không ngừng liếc nhìn về một hướng. Hai gò má đỏ ửng lên.
Hôm nay nam thần thật đẹp trai. Cô đã hạ quyết tâm rồi. Mấy ngày sau nhất định phải tỏ tình với nam thần.
Đường Khả thấy tài xế đến đón mình, cô tiếc nuối dời ánh mắt đi, bước vào xe.
Về đến nhà, cô vội thả lỏng nằm trên giường, nào ngờ phát hiện có cái gì đó bên gối. Cô ngờ vực cầm lên, là một tấm danh thiếp. Danh thiếp màu tím nhạt thiết kế rất đẹp, cạnh viền là hoa văn tinh xảo in chìm. Từng nét chữ nắn nót ghi: "Vạn sự dễ thành, nhớ tới ta".
Đây là cái gì vậy?
Là ai nhét thứ này vào phòng cô chứ??
Tuy nghĩ vậy nhưng Đường Khả không có vứt nó đi mà chỉ ném vào ngăn kéo tủ. Cái này là năng lực dụ khách của tấm danh thiếp đó. Một khi ngươi nhìn thấy nó rồi sẽ luôn suy nghĩ, tin cậy về điều mà trong đó ghi.
" Vạn sự dễ thành, nhớ tới ta".
Nhưng "ta" là ai????
Cho đến lúc nhắm mắt