Trầm Ngạn mỗi ngày đều bám lấy cô như keo da chó. Điều này khiến Tịnh Hề rất quạo...
Không phải làm tổng tài thì bận rộn lắm à???
Sao anh ta rảnh vậy?
Tịnh Hề ngoan ngoãn há mồm ra, để cho Trầm Ngạn đút cơm...
Cô bị thương ở tay trái...
Mà cô hay ăn cơm bằng tay trái...
Tịnh Hề thấy thật cmn nhục nhã, lớn bằng này còn để người ta đút cơm.
Cô có thể tự gắp mà...
Chỉ là có chút khó khăn thôi.
Tiền quản gia vừa ăn cẩu lương, vừa lấy điện thoại ra lén chụp vài tấm hình.
Gửi cho phu nhân
Ngài ấy chắc chắn sẽ rất vui.
Ngày qua ngày phải sống như vậy với Trầm Ngạn, Tịnh Hề dần dần miễn dịch với bệnh biến thái của anh ta.
Biến thái thế nào nhể...
Tên này cứ đi tắm xong là lại đứng trước mặt cô không chịu mặc quần áo...
Hoặc là nửa đêm anh ta xin cô giúp anh quay tay...
Hay là có mấy lần anh ta đòi tắm chung nữa...
Sợ quá đi mất!!!
Nhưng Trầm Ngạn chưa bao giờ có hành động vượt quá giới hạn cả.
Hời, đàn ông khó hiểu.
Tịnh Hề có hàng tỉ lần muốn cầm kiếm quật chết anh ta nhưng...
Không thể giết được.
Chỉ cần cô có ý định giết chết người, hệ thống sẽ mở tấm chắn bảo vệ.
Tịnh Hề đưa kiến nghị tới chuột nhỏ, nó tỏ ra bất lực mà nói: \[ Kí chủ, cái này không phải ta làm. Đây là do máy chủ tự thiết lập rồi. Ngài không được phép giết chết những nhân vật trọng yếu trong kịch bản.\]
Đại khái thì đây chính là vòng hào quang của nam phụ.
Lật bàn, nam nữ chính còn chưa đủ lại thêm một tên nam phụ thần kinh nữa à?
Không thể giết người, Tịnh Hề đổi sang đánh người.
Đánh cho mẹ anh ta không nhận ra luôn.
Cơ mà...
Mỗi khi cô đánh anh ta, Trầm Ngạn lại phát ra mấy âm thanh kì quái.
Kiểu đang sướng sướng ấy, rất ư là hưởng thụ. Có mấy lần đánh hơi mạnh tay, anh ta còn rên rất to.
Rên cụ nhà anh!!!
Từ đó, Tịnh Hề không buồn để tâm với Trầm Ngạn nữa.
Đối phó với kẻ có bệnh như này, biện pháp tốt nhất là ném vào bệnh viện tâm thần.
Nói đến bệnh viện tâm thần...
Đêm hôm trước, Trầm Ngạn phải có việc rời khỏi nhà.
Tịnh Hề không biết đó là việc gì, thoạt nhìn anh ta rất vội vã.
Cô đứng trên tầng hai, vén rèm lên, xuyên qua bóng đêm nhìn theo bóng xe ô tô xa dần.
Kệ đi
Ngủ tiếp thôi.
Liên quan gì tới ta chứ!
Tịnh Hề ngáp một cái, nhảy lên giường nằm. Cô ấn ấn mấy lần nhưng đèn ngủ vẫn tắt.
"..." Đờ mờ! Đừng nói là...
"Cốc...cốc..."
Tịnh Hề:"..."
Được rồi, đều là ma quen cả không có gì phải sợ.
Tịnh Hề rút Xích Hồng ra, bảo nó đưa Nhiễm Sương vào.
Lâu rồi chưa gặp, Nhiễm Sương nhìn có vẻ "tươi" hơn.
Không còn vẻ oán khí đầy mình như lần đầu nữa. Trong mắt Tịnh Hề, Nhiễm Sương giờ là một con ma khả ái, dễ nhìn. Cô ả bay đến chỗ Tịnh Hề, mỉm cười: "Cảm ơn