Cuộc Giao Dịch Của Thương Nhân Thời Không

ngăn cản ông xã "hờ" yêu đương với nữ chính (22).


trước sau



Tịnh Hề kiềm nén cảm xúc muốn đánh người, lặp lại câu trước từng nói với Nhiễm Sương:

"Tôi chỉ cho anh thứ anh cần, không thể cho anh thứ anh muốn được."

Có hiểu không hả?

Hãy suy nghĩ lại đi, người anh em.

Từ lần sau phải viết câu này dán trong văn phòng mới được.

Cho ta đỡ cáu á.

Khách hàng mà muốn bay lên vũ trụ thì sao giờ???

Nội tâm bị ép hứng chịu cơn tức giận không nhẹ, ngoài mặt Tịnh Hề vẫn nở nụ cười chuyên nghiệp.

Đây chính là năng lực đỉnh cao của một thương nhân thời không đó.


Hớ hớ hớ, tự hào về bổn bảo bảo.

Giang Hạo kích động đến đỏ cả mắt, nỗi đau dường như che mờ lí trí: "Không phải cô nói là có thể thỏa mãn yêu cầu của tôi sao? Tôi chỉ bảo cô làm cho cô ấy sống lại. Làm cho cô ấy một lần nữa ở bên cạnh tôi thôi. Tôi nhớ cô ấy...nhớ cô ấy lắm rồi...Không có A Sương, tôi không thiết sống nữa...."

Đến câu cuối, nước mắt hắn chảy dài, giọng nói khản đặc.

Tịnh Hề nhìn bộ dáng thảm hại của hắn ta, cô đứng dậy. Mở tủ gỗ bên cạnh, lấy ra một lọ thủy tinh màu tím.

"Trong lọ thủy tinh này chứa ít tàn hồn của Nhiễm Sương. Anh có muốn xem không?"

"Tàn hồn... là cái gì?"

"Kí ức của Nhiễm Sương trước khi chết. Anh xem không?"

"Tôi xem...tôi đồng ý xem..." Giang Hạo gật gật đầu, hắn sẽ không bỏ qua bất cứ thứ gì từng thuộc về A Sương.

Tịnh Hề mở nắp, từ lọ thủy tinh chui ra dải ánh sáng màu lam yếu ớt. Nó bay tới, chui vào đầu Giang Hạo.

Giang Hạo mở to mắt nhìn dải ánh sáng đến gần, hắn ta cảm thấy đầu óc nặng trịch...

Gục xuống...

Luồng kí ức xa lạ ập vào đầu...

Tịnh Hề cất lại lọ thủy tinh vào tủ. Cô bước đến gần Giang Hạo, búng một cái. Tia sáng bắn mạnh, xuyên thẳng vào đầu hắn ta.

"Anh nên quên cô ấy đi thì hơn..."

\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_

Tịnh Hề ngồi trên giường, lướt Weibo xem tin tức.

\[ Kí chủ, thế có ổn không?\]

Không biết!

\[...\] Gì mà cục súc, nó chỉ hỏi thôi mà.


Tịnh Hề phiền não tắt điện thoại đi, cô cá cược...

Nhiệm vụ liên kết 2 thất bại là cái chắc.

\[ Kí chủ, ngài không tự tin vào bản thân gì cả.\] Không phải trước đây cô ngầu lắm sao? Làm cái gì cũng vỗ ngực tự tin mà.

Tịnh Hề tóm lấy con chuột béo, bóp bóp mấy cái, nghiến răng nghiến lợi...

Đều là tại nhà ngươi giao ra cái nhiệm vụ khó móc họng ta! Ta thà làm năm nhiệm vụ thường còn hơn.

Chuột nhỏ bay xa khỏi móng vuốt của kí chủ, nó lấy đâu ra cây lược chải lại bộ

lông.

Hỏng hết lông lông mềm của bổn chuột rồi!

Tịnh Hề nhìn hành vi của nó, có chút buồn cười: "Ngươi là con chuột, chải lông làm cái gì?"

\[ Kí chủ, ta cũng giống ngài thôi. Ngài coi trọng gương mặt của ngài. Ta thích bộ lông mềm của ta.\] Thế nên kí chủ chỉ có thể vuốt lông thôi, chớ có mà bóp.

Tịnh Hề:"..." Không thể nào phản bác được.

Chuột nhỏ ném lược vào không gian, nó lăn trên giường, nhìn kí chủ nhà nó.

\[ Kí chủ ơi, thế...\]

Nó chưa kịp nói hết, Tịnh Hề giải thích luôn...

Tình cảm con người rất rất phức tạp, ta không chắc đâu.

70% là Giang Hạo sẽ tự tử theo Nhiễm Sương.

Ừm, đó chính là điều ta chắc nhất.

\[...\] Chắc gì không chắc. Sao lại chắc cái này chứ???

Đến tận tối muộn, Trầm Ngạn mới về. Anh bước vào phòng bếp, thấy cô gái đang ăn mì tôm. Trong lòng nhũn ra...

"Tay em bị thương, ai mượn em xuống bếp nấu?"


Tịnh Hề đặt đũa xuống, cười ngọt: "Cái này là do hầu gái làm. Em đâu đụng gì chứ."

Chỉ là mì này làm tệ quá.

Cô không nuốt thêm được nữa.

Trầm Ngạn bước đến gần. Anh cúi người, hơi thở ấm nóng phả vào gò má cô, trầm giọng hỏi: "Sao thế, cần anh đút không?"

Trầm Ngạn dán sát người lại, mắt anh rũ xuống, nhìn từ cần cổ quyến rũ, lướt đến xương quai xanh tinh xảo sau đó tới bộ ngực phập phồng kia...

Trầm Ngạn giam cầm Tịnh Hề trong lồng ngực mình. Anh cắn cắn má bánh bao của cô, một tay chui vào áo, bóp mạnh ngực Tịnh Hề.

"A..đau quá."

Một bên ngực bị bóp tới phát đau.Tịnh Hề hất bàn tay mất dạy của anh ra...

Cái tên biến thái này!

Vừa mới về nhà mà đã lên cơn rồi.

Sợ hãi các thứ.

Tịnh Hề rút giấy ăn lau lau mặt dính đầy nước bọt, trừng mắt nhìn anh: "Em đói! Anh mau mau đi nấu cơm đi."

Trầm Ngạn thấy cô làm vậy, có chút mất hứng...

Cô ấy thế mà dám ghét bỏ nước bọt của anh??? \( Cái nì thì ai chả thấy ghê, có mình anh khẩu vị nặng quá mà thôi.





trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện