Một tuần sau.
Tiểu Bái và Tiểu Hổ được tìm thấy...
Nói đúng hơn thì, là xác chết đã thối rữa của bọn chúng đã được tìm thấy...
Người phát hiện ra xác là một ông chú nát rượu. Ông ta đi bộ về nhưng do say quá, gục bên gốc cây. Sáng sớm mơ màng tỉnh dậy thì đập vào mắt là hai cái xác đã thối.
Thế là cảnh sát tới điều tra...
"Anh Cẩm Tu, xác chết của hai đứa bé đó bị phát hiện rồi. Anh nghĩ xem?"
Hai tay Cẩm Tu đan vào nhau, cậu ta cúi gằm mặt, không nói gì cả. Tịnh Hề có chút không hiểu lắm...
Định hắc hoá à?
Cậu ta là cái máy hắc hoá chắc? Nói hoá liền hoá!!!
"Em có thấy sợ không?"
"Sợ gì?"
"Sợ anh."
"Sợ cái gì của anh?" Tịnh Hề tức thật sự. Cái tên này nói chuyện chẳng rõ ràng gì cả, cứ úp úp mở mở ấy.
\[ Kí chủ, nam phụ là đang muốn hỏi ngài có sợ cậu ta vào cái đêm giết người không?\] Chuột nhỏ đành xông pha vào trận, bổ não cho kí chủ nhà nó.
Nó mới là kẻ hiểu thấu nhân tâm nhất nè.
Tịnh Hề nhớ lại...
Sợ bỏ bố đi được!!!
Khi đó, linh hồn bé nhỏ của bổn bảo bảo suýt thì ngất luôn.
\[ Kí chủ, ngài đừng nói vậy mà.\] Cậu ta lại hắc hoá tiếp cho mà coi.
Rồi rồi, ta không nói như thế là ok.
"Sợ gì chứ. Khi đó em còn mang xác đi chôn cơ mà."
Cẩm Tu quay đầu nhìn cô, cậu ta mỉm cười. Tay gầy khẽ nhấc lên, chạm vào mu bàn tay của Tịnh Hề.
Mới chạm nhẹ một cái...
Thật mềm...
Tịnh Hề nhíu mày lại, rụt tay về. Cô khó chịu nhìn Cẩm Tu: "Anh đừng đụng vào em."
Bàn tay của thằng bé cứng nhắc lại, cậu ngước mắt nhìn cô...
Tổn thương rồi...
Em ấy không muốn mình đụng vào người sao?
Cẩm Tu giờ mới hồi tưởng lại...
Từ lúc bọn họ gặp nhau cho tới giờ, tiểu thiên sứ luôn giữ khoảng cách với cậu ta.
Đến cả vạt áo của cô, cậu cũng chưa từng chạm vào.
Nhớ đến bàn tay mình từng dính máu...
Em ấy thấy bẩn sao?
Tịnh Hề thấy chuột nhỏ gào thét nam phụ sắp hắc hoá, cô co giật khoé miệng, liếc cậu: "Em bị bệnh. Bất cứ ai mà chạm vào cơ thể sẽ khiến em khó chịu."
Cẩm Tu chớp chớp mắt, cậu có chút lo lắng: "Khó chịu chỗ nào cơ?"
"Dạ dày. Nó sẽ làm em buồn nôn."
"Ồ..." Vui ghê! Hoá ra tiểu thiên sứ không ghét cậu...
Em ấy là đang bị bệnh...
Từ từ đã...
"Thiên sứ mà cũng bị bệnh sao?"
"Không, em là trường hợp đặc biệt." Tịnh Hề dừng lại, đệm thêm một câu nữa cho đáng tin: "Đây đại khái giống như sự trừng phạt của Thiên chúa ban cho các thiên sứ không biết nghe lời."
"Em phạm lỗi à?"
Tịnh Hề ngả người ra đằng sau, nhìn sâu vào mắt Cẩm Tu, cười ngọt lịm: "Em phạm tội lén lút bay xuống trần gian gặp anh."
Cẩm Tu bị cô nhìn thế, ngoảnh mặt ra chỗ khác. Tim đập thình thịch, thình thịch. Tai không khỏi đỏ lên...
Ý của tiểu thiên sứ là...
Vì em ấy đi